Chương 8: Thiên Mặc

Nhân vật chính thụ tương lai sẽ liên hợp với những cẩu nam nhân khác lấy mạng hắn, muốn giang sơn của hắn, cắt đứt con đường sống của hắn.

Lý Thanh Vân lại luyến tiếc sớm gϊếŧ Độc Cô Ly để diệt hậu hoạn.

Hắn muốn trở thành "bằng hữu" với nhân vật chính. Nhưng mối quan hệ này của bọn họ thực sự có thể trở thành "bằng hữu" sao?

"A Ly, ngươi muốn ra cung không?" Lý Thanh Vân hỏi.

Độc Cô Ly phục hồi tinh thần lại, không giận không vui hỏi ngược lại: "Bệ hạ biết mình nói lời này là có ý gì không?"

"Ngươi có muốn không?" Lý Thanh Vân không trả lời.

"Không muốn." Độc Cô Ly thản nhiên nói.

"Vì sao không muốn?" Lý Thanh Vân chậm rãi bao trùm bàn tay Độc Cô Ly, nắm chặt lấy, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, "Là vì trẫm sao?"

Độc Cô Ly vô cùng bất ngờ trước sự đa tình của Lý Thanh Vân.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, kiêu ngạo nói: "Bệ hạ nghĩ như vậy, thì là như vậy."

Lý Thanh Vân cũng nở nụ cười, gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Ly: "A Ly, trẫm buông tha cho ngươi đi, là ngươi không cần cơ hội này. Đã như vậy, trẫm sẽ chờ ngươi, tôn trọng ngươi, cho đến khi ngươi đồng ý."

Trong lòng Độc Cô Ly chỉ có phản cảm cùng chán ghét, hắn nâng con ngươi xinh đẹp lên: "Trong mắt bệ hạ, ngoại trừ cái này, sẽ không có gì khác?"

"Trước đó, trẫm sẽ tuân thủ điểm mấu chốt." Lý Thanh Vân chậm rãi nói.

Trong cốt truyện ban đầu, hắn là cặn bã công, xử dụng tất cả mọi thủ đoạn trên người nhân vật chính thụ. Ngược lên ngược xuống, ngược thân lại ngược tâm.

Như vậy bây giờ, hắn liền né tránh đi theo cốt truyện gốc. Không làm cặn bã công, cũng không đến mức đi đến một bước sau này.

Độc Cô Ly trên mặt vẫn thanh lãnh như trước, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: "Đa tạ ân điển bệ hạ."

Bữa tối đến.

Lý Thanh Vân lệnh cho cung nhân lui xuống.

Trong đại điện chỉ còn lại Độc Cô Ly cùng Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân ăn cơm rất chậm, ăn được một nửa, hắn chậm rãi buông đũa xuống, nhìn Độc Cô Ly, nhẹ giọng nói: "A Ly, để cho vị đầu trộm đuôi cướp kia xuống đi, ẩn thân lâu như vậy hắn không mệt sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Độc Cô Ly lạnh lẽo.

Sắc mặt Thiên Mặc ẩn giấu trên nóc nhà cũng thay đổi, hắn lập tức phi thân rơi xuống đất, một bước tiến lên, một lưỡi đao thẳng tắp đặt trên cổ Lý Thanh Vân.

"Thiên Mặc!" Sắc mặt Độc Cô Ly càng thêm lạnh lẽo.

"Chủ tử, hắn phát hiện thuộc hạ!" Thiên Mặc sốt ruột nói, nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân tàn nhẫn, "Hiện tại là thời cơ tốt nhất để gϊếŧ hắn!"

Lý Thanh Vân thần sắc rất bình tĩnh: "A Ly, ngươi nuôi một tên thuộc hạ ngu xuẩn."

"Thiên Mặc, lui ra." Độc Cô Ly ngữ khí rất lạnh.

Thiên Mặc không cam lòng.

Cổ Lý Thanh Vân bị đao cứa ra vết máu, "Nếu trẫm chết ở Dao Hoa Cung, ngày mai Dao Hoa Cung chính là nơi chôn cất của chủ tử nhà ngươi."

"Ngươi nói vậy có nghĩa gì?!" Thiên Mặc lần đầu tiên làm loại chuyện to gan làm bậy này, ánh mắt đỏ đến đáng sợ.

"Trẫm vừa chết, ngươi cảm thấy các ngươi là tù binh của Tuyết Quốc, người khác có thể đối với các ngươi mắt nhắm mắt mở?" Lý Thanh Vân thừa dịp Thiên Mặc hoảng hốt, cướp đi đao trong tay hắn ném ra ngoài.

Thiên Mặc cũng phục hồi tinh thần lại.

Độc Cô Ly lạnh lùng cảnh cáo nhìn chằm chằm hắn.

Thiên Mặc lập tức quỳ gối trước mặt Lý Thanh Vân, hành đại lễ.

"Đây là ám vệ trước kia của ta ở Tuyết quốc, không hiểu chuyện, kính xin bệ hạ thứ lỗi." Độc Cô Ly thanh âm gió mát như ngọc.

"Thứ lỗi?" Lý Thanh Vân hỏi ngược lại.

Hắn nắm lấy tóc Thiên Mặc, buộc Thiên Mặc ngẩng đầu nhìn thẳng mình, ngữ khí rất lạnh: "A Ly, ta đối với ngươi có phải quá dung túng hay không, dẫn đến người bên cạnh ngươi ai cũng có thể đến giẫm trẫm một cước?"

Thiên Mặc bị ép ngẩng đầu, đỏ mắt trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân.

Độc Cô Ly chậm rãi đứng dậy, cầm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, nhẹ nhàng nhìn hắn, "Bệ hạ, thả hắn ra, hắn không hiểu chuyện, ta sẽ hảo hảo dạy dỗ."

Lý Thanh Vân không nghe, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Mặc, hắn đã nghĩ ra một ngàn một vạn phương pháp gϊếŧ Thiên Mặc.

Một nụ hôn bất ngờ rơi xuống.

Lý Thanh Vân mở to hai mắt.

Độc Cô Ly cúi người xuống, giữ chặt đầu Lý Thanh Vân, ngậm lấy môi Lý Thanh Vân, chỉ dừng lại một chút, lại nhanh chóng rời đi.

Thiên Mặc nghẹn họng nhìn tất cả.

Chủ tử... Chủ động hôn bạo quân kia!?

Lý Thanh Vân có chút thất vọng, nụ hôn ngắn ngủi như vậy…

Hắn hơi nhếch môi, đỏ mặt, ngẩng đầu chăm chú nhìn Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, dùng ngón tay xoa miệng, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ có thể thả hắn ra không?"

Thiên Mặc không dám tin nhìn Độc Cô Ly.

Lý Thanh Vân sờ sờ miệng, nhẹ nhàng nhếch môi: "Được."

"Chủ tử..." Thiên Mặc hai tròng mắt phiếm lệ.

"Có điều." Độc Cô Ly chuyển đề tài, "Nên phạt vẫn phải phạt, phạt hắn năm mươi đại bản, thế nào?"

"Có thể." Lý Thanh Vân dừng một chút, "Sau này hắn ở lại cung ngươi, ngươi quản giáo hắn cho tốt."

"Vâng." Độc Cô Ly cúi đầu.