Chương 7: Thiên Mặc

Lúc này, cửa điện chậm rãi mở ra.

Tay Lý Thanh Vân vừa vặn chạm vào l*иg ngực Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly mặc một thân bạch y tuyết trắng, tóc mực xõa tung xuống, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuyệt sắc làm cho người ta kinh diễm. Hắn từ từ lùi lại, hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

Lý Thanh Vân thấy hắn ăn mặc không chỉnh tề, mặt không khỏi đỏ lên, "Mặc quần áo vào." Nhân vật chính thụ sao lại không biết đề phòng như vậy? Để cho hắn nhìn thấy hình ảnh này không sợ hắn nổi lên thú tính hay sao? Hắn tuy rằng muốn rời khỏi trận phân tranh này, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn hết hy vọng với Độc Cô Ly.

Sắc mặt Độc Cô Ly hơi lạnh.

Trong điện có lửa than ấm áp và hương thơm xông vào mũi.

Ừm… còn có hương vị của nam nhân khác.

Lý Thanh Vân hơi sững sờ, hắn nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa làm cho hắn không thể khống chế được cảm xúc.

Hắn xoay người, đôi mắt đan phượng hẹp dài nhìn chằm chằm l*иg ngực hơi mở rộng cùng với xương quai xanh tinh xảo của Độc Cô Ly, khẽ cười nói: "Xem ra ta đến không khéo. Trong đại điện này, còn ai đến?"

Độc Cô Ly phi thường lạnh nhạt: "Tô thái y đã đến chẩn trị."

"Phải không?" Lý Thanh Vân nghi hoặc.

"Bệ hạ không phải đã đáp ứng ta sẽ không ép buộc ta sao? Làm thế nào ngài còn hỏi điều này?" Độc Cô Ly nhẹ nhàng nhếch môi.

Thanh âm Lý Thanh Vân không giận không vui: "Điều này không có nghĩa là trẫm thích đội mũ xanh." Hắn thẳng thắn nhìn Độc Cô Ly, "Ngươi ở Ung Quốc một ngày, thì một ngày không thể cùng nam nhân khác có quan hệ."

Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Bệ hạ, ngài biết rõ ta không thích nam sắc."

"Ai biết ngươi là chỉ không thích trẫm, hay là không thích nam nhân?" Lý Thanh Vân hừ nhẹ một tiếng. Nhớ lại mục đích của mình, hắn hỏi: "Bữa tối đâu?"

"Bữa tối gì?" Độc Cô Ly hơi nhíu mày.

"Ngươi sai người tới mời trẫm, không phải là muốn cùng trẫm dùng bữa tối sao?" Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống.

"Không phải." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói, "Ta không có phái người đi mời ngài."

"Thế ai?" Phản ứng đầu tiên của Lý Thanh Vân chính là có người cố ý gây sự.

Có điều hắn tạm thời không thể nghĩ ra.

Nhưng người nọ cố ý muốn hắn tới Dao Hoa Cung, tất nhiên là muốn Lý Thanh Vân đến xem cái gì đó.

Ánh mắt hoài nghi của Lý Thanh Vân quét tới quét lui trên mặt Độc Cô Ly.

Sắc mặt Độc Cô Ly nhàn nhạt, tự nhiên hào phóng.

Lý Thanh Vân đứng dậy, tới gần Độc Cô Ly, nhìn chằm chằm mặt hắn nói: "A Ly, ngươi nên ngẫm lại có phải đắc tội với ai hay không, hoặc là có phải âm thầm làm chuyện gì có lỗi với trẫm hay không, mới để cho trẫm lúc này đến đây phát hiện A Ly âm thầm làm chuyện xấu."

"Bệ hạ nói đùa."

Độc Cô Ly lui về phía sau một bước, khuôn mặt dung sắc khuynh thành lộ ra vẻ lãnh đạm, "Ta bất quá chỉ là một vong quốc nô, được bệ hạ thưởng thức mới may mắn được ở lại Dao Hoa Cung, lòng mang cảm kích còn không kịp, làm sao có thể hại ngài?"

"Tốt nhất là thế." Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi nhướng lên.

Độc Cô Ly khuôn mặt trong trẻnh lạnh lùng, vẻ mặt lại đầy ý tứ cự tuyệt.

Lý Thanh Vân biết mình lại bị Độc Cô Ly ghét bỏ, cũng không thèm để ý, vẫy vẫy tay, sai người đi chuẩn bị bữa ăn.

"A Ly cũng không dùng bữa tối đúng không? Trẫm cùng ngươi dùng." Lý Thanh Vân cầm tay Độc Cô Ly.

Tay Độc Cô Ly rất lạnh, sờ giống như ngọc khí lạnh như băng. Nhưng tay Lý Thanh Vân rất ấm áp cũng rất mềm mại, có thể sưởi ấm.

Độc Cô Ly chỉ dừng một chút, hắn phá lệ không rút tay ra, tùy ý Lý Thanh Vân dắt.

Hai người ngồi cùng nhau.

Bầu không khí hài hòa như vậy, rất hiếm.

"Vết thương của ngươi thế nào rồi?" Lý Thanh Vân buông tay Độc Cô Ly ra, hỏi.

Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Tốt hơn rất nhiều."

"Như vậy là tốt rồi." Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhếch môi, "A Ly bị thương, trẫm cũng sẽ đau lòng."

Độc Cô Ly nghe được lời ái muội này, không vui không buồn, thần sắc nhàn nhạt.

Hắn từ trước đến nay không tin Lý Thanh Vân có thể nói ra "kim khẩu ngọc ngôn".

Lý Thanh Vân xưa nay vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành vật hi sinh để hắn đạt được mục đích. Vị bạo chúa Ung Quốc này hỉ nộ vô thường, không hề có tín nhiệm đáng nói.

Hắn nói không miễn cưỡng chính mình, không chạm vào mình, cũng chỉ có thể là kế hoãn binh mà thôi.

Lý Thanh Vân ngẩng đầu chăm chú nhìn Độc Cô Ly, thấy thần sắc Độc Cô Ly lạnh nhạt như thế, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Hắn thích Độc Cô Ly.

Hắn thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng Độc Cô Ly trời sinh tính tình cao ngạo lạnh lùng, đối với ai cũng là một bộ thái độ lạnh nhạt xa cách. Hắn dùng hết tất cả biện pháp cũng không thể khiến cho Độc Cô Ly cười với hắn.

Cho dù hắn có được quyền thế có được tiền tài, cũng không đủ để cho Độc Cô Ly ưu thích hắn.

Mẫu phi nói qua, muốn cái gì bất kể dùng hết thủ đoạn gì cũng phải đoạt lấy.

Mẫu phi ôn nhu ôm hắn, trong mắt rưng rưng nước mắt cùng hận thù, "Vân nhi của ta, mẫu thân sau khi chết không ai có thể bảo vệ ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, ngươi thích cái gì cũng phải đoạt tới, không thích ai liền gϊếŧ hắn! Hoàng gia không có tình cảm, ngươi phải mạnh mẽ, nếu không bất cứ ai cũng có thể xé nát ngươi."

Sau đó hắn gϊếŧ phụ hoàng, tàn sát huynh đệ, để Ung Quốc dưới sự cai trị chuyên đoán của hắn ngày càng cường đại.

Hắn có mọi thứ hắn muốn.

Nhưng hắn lại không có cách nào khiến người mình yêu tươi cười với mình.

Hơn nữa Độc Cô Ly còn là nhân vật chính thụ.