Chương 5

Lệ Sa chống hai tay lên chân mình, bàn tay vuốt vuốt mặt, tiếng rít chửi thề qua kẽ răng khiến Trân Ni sợ hãi, co ro trên giường kéo chăn che kín thân thể đầy vết thương của cô. Trân Ni khóc nấc, ánh mắt hờn ghét nhìn Lệ Sa.

Theo như quy tắc ngầm mà Lệ Sa đã tự đưa ra với bản thân. Nếu như phá đi cái ngàn vàng của người con gái, nhất định phải sống cùng cô ta đến cuối đời. Bởi nên, lý do mà Lệ Sa sợ nhất là gái còn trinh. Vốn dĩ cô chưa muốn lập gia đình, chuyện ăn chơi trai gái cô còn chưa chơi xong

“Tại sao không nói với tôi là cô còn trinh chứ?” – Lệ Sa gằn lên nói với Trân Ni đang thút thít ở trong chăn

“Chết tiệt…”

“Nhìn tôi…” – Lệ Sa tức giận hét lên

Trân Ni giật mình, kéo chăn xuống ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt cô ngấn lệ, đỏ hoe đối diện với gương mặt đang tức giận, mắt đầy gân đỏ của Lệ Sa.

“Trả lời tôi…”

Trân Ni lắc đầu, cô không biết, thật sự không biết.

“Còn trinh tại sao lại làm những chuyện bán rẻ thân xác như thế” – Lệ Sa nói như hét

“Chỉ có gái điếm mới làm những chuyện như thế này thôi” – Lệ Sa ném cọc tiền về phía Trân Ni. Đó cũng là lý do mà Lệ Sa chẳng thương hoa tiếc ngọc, thô bạo mà hành hạ thân xác cô. Vì trong tâm trí của Lệ Sa, cô chỉ là gái điếm.

Những lời của cô vang vọng thấm vào lòng ngực Trân Ni đau nhói, cô nấc nghẹn lên, mang ánh nhìn uất hận đặt lên người Lệ Sa. Cô nhếch môi cười khẩy, tự nhiên lại thấy bản thân mình bị người khác xúc phạm đến thậm tệ thật sự cay. Cô vội leo nhanh xuống giường, khoác lấy chiếc áo khoác rồi đi nhanh ra cửa mặc Lệ Sa đứng chết trân nhìn cô. Tiếng cửa đóng sầm, Lệ Sa tức giận đá từng cái thật mạnh vào chiếc ghế sofa bên cạnh.

Trân Ni chưa từng nghĩ chuyện này lại kinh khủng như thế. Cô cần tiền, họ cần con. Như một cuộc giao dịch, thế thôi. Nhưng chẳng ngờ là chuyện lại đi xa hơn cô nghĩ, cô nuốt nước mắt vào lòng hận không thể xé nát mình ra vì sự ngu ngốc và ngây thơ này.

Cô khóc thút thít bên giường bệnh của mẹ, bà ấy ngày càng gầy hơn. Bác sĩ bảo nếu như không phẩu thuật tim có thể bà ấy chỉ sống thêm được vài tháng, nếu được tiêm thuốc đầy đủ. Nhưng với tình hình kinh tế của cô hiện tại, tiền ăn còn không đủ nói gì đến tiền thuốc cho bà. Cô nắm lấy bàn tay gầy gộc của bà, nấc lên từng tiếng chua xót.

“Mẹ đang làm gì thế hả?”

Lệ Sa tức giận ném áo lên ghế, vừa bước chân qua cửa đã thấy bà ngồi nhâm nhi tách trà, không kìm được lòng mà hét lên.

“Ngồi xuống” – Lạp phu nhân giọng đều đều, đặt tách trà lại bàn

Lệ Sa dù có tức giận cũng không dám cãi nửa lời, ngoan ngoãn ngồi đối diện bà, lòng bức rức vì sự bình thản của bà. Cô liếʍ lấy môi, lòng như có kiến cắn.

“Mẹ. Mẹ có biết cô ta còn trinh không?” – Lệ Sa không thể chờ đợi, lên tiếng hỏi

“Mẹ biết” – Lạp phu nhân dựa lưng vào ghế, nhìn Lệ Sa bình thản trả lời

“Mẹ biết?” – Lệ Sa bất ngờ hỏi lại

Lạp phu nhân gật đầu

“Mẹ biết mà vẫn bảo cô ta ngủ với con?”

“Mẹ bảo mẹ thương con, mà mẹ làm như vậy với con. Như vậy không phải là thương con, vậy là ghét con rồi” – Lệ Sa nói một hơi dài

“Cô ta cần tiền, mẹ cần cháu. Đâu có gì là sai?” – Lạp phu nhân mĩm cười

“Nhưng mẹ thừa biết con không ngủ với gái trinh. Chết tiệt…” – Lệ Sa rít tiếng chửi

“Vậy là con đã làʍ t̠ìиɦ với cô ấy rồi à?”

“Mẹ còn tâm trạng để hỏi chuyện đó sao?”

“Xem ra con bé đó cũng có bản lĩnh” – Bà hài lòng, cầm tách trà lên nhấp một ngụm

“Điên rồi” – Lệ Sa toan bỏ đi

“Mẹ con bé đó cần tiền để phẩu thuật tim, mẹ cần có một đứa cháu. Cả hai đều có nhu cầu, tại sao con phải tức giận?”

Lệ Sa cau mày, bước chân cũng khựng lại ở giữa cầu thang. Từng lời bà nói vang vẳng bên tai cô, Lệ Sa bấu chặt tay vào thành cầu thang. Bỏ mặc lời nói của bà rồi đi nhanh lên lầu, đóng sầm cửa.

Cứ mỗi buổi sáng đúng 10h, các cô gái đã ngủ với Lệ Sa cứ đến công ty bà để nhận tiền. Nhưng hôm nay, đồng hồ đã điểm 11h vẫn chưa thấy Trân Ni xuất hiện, Lạp phu nhân lo lắng nhìn đồng hồ nhích từng giây. Vốn bà cũng muốn hỏi thăm cô về chuyện hôm qua, nhưng mà đã qua giờ hẹn gần 2 tiếng vẫn không thấy cô.

“Chủ tịch, cô ấy không bắt máy” – Thư kí Kim nói với bà

“Chuẩn bị xe đến bệnh viện”

“Vâng” – Thư kí Kim gật đầu rồi đi nhanh ra ngoài

Thư kí Kim lịch sự gõ gõ và cánh cửa phòng bệnh. Trân Ni nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng xoay mặt lại, tay vẫn tiếp tục công việc lau lau bàn tay mẹ cô đang gắn đầy dây nhợ. Thư kí Kim sốt ruột tiếp tục gõ cửa, đến 5 phút sau cánh cửa phòng mới mở ra.

“Lạp phu nhân, bà đến đây có việc gì không ạ?” – Trân Ni lạnh lùng nói như người xa lạ

“Trân Ni, có thể nói chuyện một chút không?” – Lạp phu nhân nhoẻn miệng cười

Trân Ni xoay sang nhìn mẹ cô, rồi nhìn bà

“Tôi chỉ có 10 phút thôi”

Lạp phu nhân cười lớn, xoay người đi dọc theo hành lang về phía sân vườn.

“Sao hôm nay cô không đến nhận tiền? Chẳng phải mẹ cô đang cần tiền phẩu thuật sao?”

“Tôi và cô ấy chưa làm gì, nên không cần phải đến lấy”

“Trân Ni…”

“Tôi xin lỗi. Đến giờ phải về phòng bệnh rồi, mẹ tôi cần phải tiêm thuốc. Chào Lạp phu nhân” – Trân Ni cúi gập người chào bà rồi xoay lưng lạnh lùng đi khuất.

Bà quăng tập hợp đồng lên bàn Lệ Sa. Khoanh tay đứng trước mặt cô

“Con đến thuyết phục con bé nhận tiền cho mẹ”

“Vô lý” – Lệ Sa không nhìn bà, đáp cụt lủn. Cô đang bận tối tăm mặt mày, thời gian đâu mà đến gặp cô ta mà thuyết phục, cô không rảnh.

“Được rồi. Đừng trách mẹ”

Lạp phu nhân quay gót bỏ đi, không nói thêm lời nào, không đợi cô giải thích. Bà sợ nếu cô không nhận tiền, sau này có em bé sợ cô sẽ phá bỏ đứa bé nối dỗi dòng họ Lạp. Nên bằng mọi cách, Lệ Sa phải thuyết phục được Trân Ni, bằng không, cô khó mà sống được. Khó khăn lắm Lệ Sa mới lên giường với một đứa con gái.

“Chết tiệt” – Lệ Sa quăng tập hợp đồng xuống đất.