Chương 14

Bác sĩ Choi thông báo mẹ cô sẽ được phẩu thuật tim vào ngày mai sau những ngày theo dõi sức khoẻ. Cô nắm lấy tay bà lo lắng, cầu nguyện buổi phẩu thuật sẽ đại thành công.

Dường như dồn mọi sự tập trung vào mẹ Kim nên cô cũng dần quên mất đi sự hiện diện của Lệ Sa đã từng xuất hiện trong cuộc đời cô vài tuần trước. Cô liên hệ với Lạp phu nhân xin bà cho cô thời gian để hoàn trả đầy đủ số tiền, nhưng vẫn là không nhận được sự đồng ý. Trên phương diện mà nói, làm đúng theo hợp đồng, cô lên giường cùng Lệ Sa thì nhận được tiền, và cũng không được quyền từ chối. Trừ phi cô muốn sự dây dưa.

Đã hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua, lòng Trân Ni như có lửa đốt, nóng ran khó chịu khiến cô đứng ngồi không yên, ngồi trực ở phòng phẩu thuật mà bỏ qua những bữa ăn. Mấy ngày gần đây, cô không có tâm trạng nên chỉ ăn vài miếng rồi chẳng muốn ăn nữa. Cô thấy tâm trạng mình tuột dốc không phanh.

Trân Ni mệt mỏi ngã gục người dựa vào ghế. Chỉ đến khi tiếng cửa phòng phẩu thuật mở ra, cô mới giật mình choàng tỉnh dậy. Thân hình nhỏ bé nay thêm gầy gò, xanh xao càng khiến người ta nhìn vào cảm thấy đau lòng. Cô chạy lại trước mặt bác sĩ trưởng, cố rặn lấy nụ cười

“Bác sĩ…”

“Phẩu thuật thành công rồi”

Bác sĩ gật gật đầu với cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rồi buông thả cơ thể yếu ớt của mình ngã khuỵ xuống nền gạch lạnh toát. Cô nghe thấy tiếng bác sĩ trưởng vang vẳng gọi bên tai cô, mắt mờ dần chẳng còn nhìn rõ người trước mặt mình, cô rơi vào khoảng đen vô định.

Cô thấy người mình tê nhức, đầu đau như búa bổ. Tí hí mắt nhìn lên trần nhà trắng xoá, quan sát xung quanh căn phòng rồi lại nhìn tay mình đầy dây nhợ. Trân Ni chống tay ngồi dậy, với ly nước trên bàn nốc một hơi. Nghe bên ngoài có tiếng nói nhưng Trân Ni không nghe rõ được họ đang nói gì. Cửa phòng bị đẩy vào kêu lên một tiếng, Trân Ni ngước nhìn người đang bước vào phòng mình, mặt liền thay đổi sắc thái. Cô cắn môi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người đối diện, thấy lòng ngực mình chợt nhói lên.

“Dậy rồi” – Lệ Sa nhoẻn miệng cười đứng trước mặt cô

Cô gật đầu.

“Sao cô lại đến đây?” – Trân Ni sau một hồi lâu cũng lên tiếng hỏi

“Tôi nghe tin hôm nay bác gái phẩu thuật nên muốn đến thăm”

Cô nhìn Lệ Sa đặt một túi thức ăn còn nóng đặt trên bàn kế bên rồi kéo ghế ngồi cách xa cô. Cô bất giác nhíu mày, cảm giác xa lạ đến mức khiến cô không quen. Lệ Sa mà từ những ngày đầu tiên cô gặp, luôn luôn thô bạo, gắt gao mà ức hϊếp cô. Còn người ngồi đối diện điềm tĩnh, xa lạ làm lòng cô chợt nhói đau.

“Sức khoẻ là quan trọng nhất. Chăm lo cho bác gái thì cô cũng đừng quên chăm lo cho mình chứ?”

Giọng Lệ Sa nhẹ nhàng, tay thanh tao tháo túi thức ăn rồi đặt những hộp thức ăn lên bàn. Trân Ni quan sát Lệ Sa, từng hành động của cô như là xuất hiện một người khác mà đối đãi với cô, đến cả xưng hô cũng khác.

“Cô tự xuống giường được không? Hay để tôi đến đỡ cô nhé?”

Lệ Sa hỏi ý kiến cô, cô im lặng rồi gật đầu. Cô muốn xem thử bản thân gần gũi Lệ Sa có còn chút cảm giác nữa không. Lệ Sa gật đầu, bước lại phía cô, nắm một tay cô vòng qua cổ mình, tay lịch sự chạm lấy hong cô rồi đỡ cô xuống giường. Trân Ni lén nhìn gương mặt Lệ Sa gần sát bên mình, cô thấy tâm mình vẫn động nhưng hành động Lệ Sa thì khác, đối với cô lúc này một mực giữ khoảng cách.

Cô nhoẻn môi cười nhạt, cúi gầm mặt không nhìn Lệ Sa ngồi đối diện mình. Tay cứ liên tục lùa cơm vào miệng mình để ngăn tiếng thút thít, nhưng giọt nước mắt cứ vô thức mà rơi xuống gương mặt hốc hác của cô.

“Trân Ni…” – Lệ Sa lo lắng, lòng từ lúc nhìn thấy cô đã đau nhói nhưng vẫn giữ lấy khoảng cách vì sợ sẽ làm chấn động đến cô.

Trân Ni ngước mặt, vờ cười híp mắt.

“Đừng lo lắng. Mẹ cô đang được bác sĩ chăm sóc….”

Trân Ni gật gật đầu rồi lại cúi mặt, cơm lùa vào miệng đến đầy ấp mà chẳng thể nuốt nổi, cô thấy miệng mình đắng ngắt. Lệ Sa thấy hành động kì lạ của cô liền nắm chặt tay cô, nhíu mày. Trân Ni chợt nhợn lên, buông chén cơm xuống bàn rồi chạy nhanh vào toilet nôn thốc nôn tháo, vốn dĩ trong người cô mấy ngày qua chẳng ăn được bao nhiêu nay chỉ nôn ra những chất dịch nhầy, lòng ngực tức đến đau, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Cô nấc lên khiến Lệ Sa bên cạnh càng lo lắng.

“Trân Ni, đừng khóc”

Trân Ni nghe tiếng cô liền hất lấy tay cô đang ôm lấy vai mình. Người này, đến làm cô rung động rồi giờ làm như chẳng hề quen biết cô, như kiểu những chuyện xảy ra giữa hai người chôn vùi vào quên lãng. Lệ Sa xoay người cô lại, gắt gao ôm chặt lấy cô vào lòng mình, tay xoa xoa lên đầu cô. Cô uỷ khuất, đánh liên tục vào người Lệ Sa.

“Trân Ni….”

“Tôi ghét cô, Lệ Sa. Tôi ghét cô”

“Được rồi, đừng khóc….” – Lệ Sa cắn chặt môi, ôm siết lấy Trân Ni

“Tại sao lại đến làm đảo lộn cuộc sống của tôi rồi làm như không hề có chuyện gì xảy ra chứ? Cô là đồ tồi, tôi ghét cô” – Trân Ni uỷ khuất lí nhí trong lòng cô.

Lệ Sa bị lời nói của Trân Ni làm thất kinh, nhưng rồi chợt mĩm cười đặt nụ hôn lên tóc cô. Cô gái này, vì sự lạnh lùng của cô mà rung động, cũng vì sự lạnh lùng của cô mà đau lòng.