Chương 12: Tâm tư

Lý Triệt cảm thấy chính mình có chút si ngốc.

Bất luận là hôm nay chặn ở trước mặt Đàm Hiếu không cho hắn ta tiến lên, hay là lúc hung hăng dẫm chân Đàm Hiếu, hoặc hơn cả là khi Sở Lạc dán trán nàng lên trán hắn, trong lòng hắn lúc ấy đột nhiên trở nên mơ màng.

Không còn đơn giản chỉ là một con ngựa cùng chủ nhân của nó thân cận.

Lý Triệt cuộn ở chuồng ngựa, hắn hình như có chút thích Sở Lạc.

Chính là có chút thích..

Có lẽ vậy, nhưng nàng ở trong lòng hắn còn chưa đến mức quá quan trọng.

Đôi mắt Lý Triệt không nhìn bầu trời đêm đầy sao, giống như cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Tính đến buổi trưa hôm nay thì hắn đã rơi xuống vách núi được sáu ngày, qua đêm nay là ngày thứ bảy, thời gian cũng không ngắn.

Cho đến giờ vẫn chưa có tin tức từ Văn Sơn truyền đến, trước mắt muốn từ trại nuôi ngựa Đông Xương hầu phủ đi ra ngoài lại có chút xa vời, những chuyện cần Lý Triệt phải cân nhắc càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng trầm trọng.

Ngay lúc tâm trạng nặng nề như thế này, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện tiếng cười cùng âm thanh của Sở Lạc, còn có đôi tay nàng lúc xoa lên đầu, lên lưng hắn, đặc biệt nhu hòa và ấm áp..

Hắn cũng không biết sẽ phải tiếp tục mang dáng vẻ này bao lâu, hoặc có thể vĩnh viễn, nhưng trong trại nuôi ngựa ở phủ Đông Xương hầu xa lạ này, chỉ khi hắn ở cùng một chỗ với Sở Lạc, đáy lòng mới cảm thấy an bình được một chút.

Lý Triệt sâu kín nhắm mắt.

Không biết đã qua bao lâu, mới mơ màng thϊếp đi.

Nói là mơ màng, bởi vì trong đầu hắn có vài phần mê mang hồ đồ, giống như biến thành một đống hồ nhão, hắn cảm thấy hơi đau đầu. Mà bên tai hắn, không ngừng có âm thanh gió to thổi qua, còn có tiếng nói chuyện đứt quãng, ồn ào khiến hắn không được yên tĩnh.

Tuy rằng không biết tại sao đã hơn nửa đêm, bên ngoài trại nuôi ngựa lại có tiếng gió thổi lớn như vậy, nhưng ai sẽ ở đây nói chuyện không ngừng vào lúc này chứ?

Lý Triệt muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt hắn thật sự quá nặng, phảng phất như làm cách nào cũng không nâng lên nổi, cũng không mở ra được.

Hắn muốn như thường ngày nhấc lên bốn chân, trực tiếp đứng dậy, lại giống như bị rót chì, không nhúc nhích được, cũng không cử động được thân thể.

Lý Triệt cảm thấy rất bực bội, ngựa mà cũng bị bóng đè sao!

Nhưng sau đó, Lý Triệt thật nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chờ khi hắn tĩnh tâm rồi, dường như mới nghe ra được trong tiếng gió thổi không ngừng, lúc lớn lúc nhỏ, khi dài khi ngắn này là tiếng nói chuyện đứt quãng, loáng thoáng.

Muốn từ trong những âm thanh vụn vặt này nghe ra là ai đang nói, có chút khó khăn, nhưng không hiểu sao Lý Triệt vẫn cảm thấy hơi quen thuộc.

Ở trong trại nuôi ngựa phủ Đông Xương hầu này, hắn tổng cộng cũng mới gặp qua được mấy người, muốn nói quen thuộc, thì cũng chỉ có Sở lạc cùng gã sai vặt phụ trách chăm sóc cho hắn.

Sở Lạc là nữ tử, thanh âm này rõ ràng là nam nhân, gã sai vặt trong trại nuôi ngựa phần lớn đều tuổi trẻ lực tráng, tiếng nói to lớn vang dội, nhưng âm thanh này.. Rõ ràng trầm thấp dày nặng, không phải của người trẻ tuổi..

Tròng mắt Lý Triệt không ngừng chuyển động, muốn từ trong trạng thái nửa bóng đè, nửa si ngốc này nhanh chóng tỉnh lại. Có lẽ nỗ lực của hắn thật sự có hiệu quả, tiếng gió rót bên tai hắn dần dần tan đi, Lý Triệt hít sâu một hơi, giống như sau khi xua đi sương mù, âm thanh trầm thấp của một ông lão truyền đến, "Bệ hạ đã hôn mê sáu bảy ngày, trước mắt còn có thể miễn cưỡng đút thuốc cùng nước canh, có thể kéo dài thêm một thời gian, nhưng cứ thế mãi, sợ là long thể sẽ bị hao tổn."

Là viện trưởng Thái y viện Lâu Kim Thanh?

Lý Triệt cứng đờ.

Lần này đi Văn Sơn tế trời, Lâu Kim Thanh dẫn theo một nhóm thái y đi cùng, nơi Lâu Kim Thanh đang ở, nhất định là Văn Sơn!

Đáy lòng Lý Triệt nhảy bang bang, ý thức của hắn đã trở lại rồi sao?

Mới vừa rồi hắn cho rằng mình còn ở chuồng ngựa phủ Đông Xương hầu, Lý Triệt vẫn chưa quá để ý xung quanh, mà trước mắt, hắn rõ ràng đang nằm trên chiếc giường mềm mại, không phải là đống cỏ khô, trên người còn đang đắp một cái chăn gấm.

Tuy rằng mí mắt Lý Triệt không mở ra được, nhưng xuyên thấu qua mí mắt có ánh đèn mờ nhạt truyền tới trong ý thức hắn, trong phòng còn có mùi đàn hương mà hắn thích!

Là hành cung dưới chân Văn Sơn!

Lý Triệt gần như xác nhận, trước mắt hắn đang nằm trong tẩm điện của mình ở hành cung. Lý Triệt chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc mừng như điên, hắn muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng lại không nhúc nhích được, cả người giống như hóa đá, không chịu để hắn khống chế, trừ bỏ hô hấp, ngay cả đôi mắt hắn cũng không chớp được.

Sau khi nói xong những lời kia, Lâu Kim Thanh cáo từ lui ra ngoài.

Mặt khác có hai tiếng bước chân một trước một sau đi đến trước mặt hắn, dừng lại bên cạnh long sàng.

Trong đó có một tiếng nói, chính là âm thanh bình tĩnh vững vàng ban nãy Lý Triệt mơ hồ nghe được vang lên, "Nếu lại có quan viên hỏi, cứ nói bệ hạ còn bệnh, hiện tại chưa thể hồi kinh, thái y cũng dặn dò phải ở Văn Sơn dưỡng bệnh, chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ trở về."

Thái phó! Là Thái phó!

Trong lòng Lý Triệt kích động. Trong điện, một âm thanh khác đáp, "Thái phó nói rất đúng, hạ quan sẽ làm như ngài đã dặn."

Âm thanh này là Phong Liên Trì!

Phong Liên Trì là tả tướng mà hắn mới đề bạt, ở trong triều uy vọng vẫn chưa cao, hắn vốn tính toán ngày sau sẽ trọng dụng người này.

Hắn trước mắt còn hôn mê, những thế gia kia ở trong triều sợ là Phong Liên Trì không trấn áp được, lần này ít nhiều nhờ có Thái phó, đám quần thần đó vẫn rất kiêng kị ông.

Thái phó cùng Phong tướng đều là người mà hắn tín nhiệm.

Có hai người bọn họ tọa trấn ở Văn Sơn, cho nên tới bây giờ, trong triều trên dưới đều chưa có truyền ra lời đồn đãi vớ vẩn nào, vẫn nói là hắn bị nhiễm phong hàn, lúc tế trời bỗng nhiên té xỉu, sau đó nghe lời dặn của thái y, ở Văn Sơn nghỉ ngơi, xử lý triều chính.

Lý Triệt kiên nhẫn nghe những việc xảy ra trong mấy ngày hắn hôn mê từ trong miệng của Phong Liên Trì, trái tim lúc trước vẫn luôn treo trong lòng cũng yên ổn hạ xuống.

Sau đó, lại nghe Phong Liên Trì thở dài, "Mới vừa rồi nghe ý tứ của thái y cũng rất mờ mịt, nếu lại thêm mười ngày nửa tháng nữa, bệ hạ vẫn chưa tỉnh lại, liền phải chuẩn bị cho tốt sẽ làm như thế nào.."

Thái phó đôi tay chắp ở sau người, tuy không có đáp lại, nhưng cũng thở dài thật mạnh.

Hai người đều đang nghĩ cùng một chuyện, bệ hạ từ khi đăng cơ đến nay, một lòng một dạ đặt ở trên việc cải cách chính sách mới, hậu cung một bóng người cũng không có, dưới gối một đứa con để kế thừa ngôi vị càng không có. Cho tới nay, triều thần vẫn đang lo lắng vấn đề khai chi tán diệp của hoàng thất, duy nhất có một người không vội chính là bệ hạ.

Nếu nửa tháng sau, bệ hạ còn chưa tỉnh lại..

Tin tức bị ám sát đang hôn mê truyền ra, chỉ sợ thúc phụ, huynh trưởng của bệ hạ đều sẽ ngo ngoe rục rịch, đến lúc đó Trường Phong quốc không tránh khỏi sẽ rơi vào cục diện hỗn loạn.

Thái phó nhẹ nhàng nuốt nuốt trong cổ họng, thở dài, "Bệ hạ sẽ tỉnh lại."

Phong Liên Trì rũ mắt gật đầu.

Thái phó cùng Phong Liên Trì trước sau ra khỏi tẩm điện.

Hiện giờ tẩm điện không cho phép người ngoài đi vào, chỉ có thái giám, cung nữ hầu hạ Văn đế ở phụ cận, cùng với thị vệ và mấy người Thái y, Thái phó, Phong tướng.

Thái phó cùng Phong Liên Trì mới ra khỏi tẩm cung không lâu, liền có thái giám bưng chậu nước tiến lên, quỳ gối trước long sàng.

Lúc trước đều là viện trưởng Thái y viện tự mình đút thuốc cho bệ hạ, trước mắt, thái giám tiến lên rửa mặt cho Lý Triệt.

Hơi nước ấm áp bao phủ trên gương mặt, Lý Triệt đều có thể cảm giác được.

Tròng mắt Lý Triệt chuyển động qua lại, liều mạng muốn mở mắt ra, hô hấp cũng càng thêm dồn dập, nhưng thái giám hầu hạ trước mặt chỉ thấy bệ hạ vẫn an tĩnh như cũ nằm trên long sàng, giống như bình thường, không có một chút động tĩnh.

Lý Triệt cắn chặt răng, hắn phải làm thế nào mới có thể tỉnh lại? Lý Triệt sốt ruột như con kiến bò trong chảo nóng.

Thái giám thay hắn lau mặt xong, lại giơ tay vỗ lên tay hắn, định dùng khăn lông lau tay cho hắn, Lý Triệt muốn nắm chặt lòng bàn tay, giống như dùng hết sức lực toàn thân, thái giám đang dùng khăn lông ấm áp lau lòng bàn tay cho hắn, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bệ hạ nhẹ nhàng run rẩy. Thái giám sửng sốt, hắn ta vừa mới gặp ảo giác sao?

Hắn ta kinh ngạc ngước mắt, nhìn nhìn bệ hạ vẫn đang nằm trên long sàng, lại rũ mắt nhìn về phía bàn tay kia, chỉ thấy đầu ngón tay bệ hạ xác thật bằng mắt thường có thể thấy được đang giật giật.

Thái giám kinh hãi, "Bệ hạ? Bệ hạ!"

Lý Triệt cũng sửng sốt.

Bên tai tiếp tục là thanh âm kinh hỉ lại hoảng loạn của thái giám, "Mau mau! Gọi thái y! Gọi thái y!"

"Bệ hạ! Bệ hạ!"

Chợt bên tai lại vang lên một âm thanh khác, "Khinh Trần.. Khinh Trần.."

"Bệ hạ!"

"Khinh Trần?"

Lý Triệt chỉ cảm thấy trong đầu có hai âm thanh đan xen lẫn nhau, nhất thời khiến hắn phân không rõ mình đang ở nơi nào, cũng ồn ào đến mức đầu hắn đau đến như muốn nứt ra.

Chờ hắn rốt cuộc ở trong trạng thái mơ màng hồ đồ tỉnh lại, "vèo" một tiếng đứng lên, trong cổ họng nuốt nuốt thật mạnh, mới phát hiện chung quanh vẫn là chuồng ngựa trước đây. Hắn thở hổn hển, vẻ mặt kinh ngạc, người trước mặt vẫn là gã sai vặt phụ trách chăm sóc cho hắn.

Lý Triệt trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Hắn không phải đang nằm trong hành cung ở Văn Sơn sao?

Như thế nào lại vẫn ở đây?

Trong đầu Lý Triệt một mảnh hỗn loạn.

Mà lúc này thấy Khinh Trần đột nhiên đứng lên, khiến cho gã sai vặt khϊếp sợ, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

Đang êm đẹp, mới vừa rồi hắn đến xem nó, gọi thế nào nó cũng không tới ăn cỏ, hắn cho rằng nó lại giở quẻ, bắt đầu tuyệt thực. Chờ mở cửa chuồng ngựa ra đi vào, lại thấy Khinh Trần nằm nghiêng ở chuồng ngựa, vẫn không nhúc nhích.

Gã sai vặt sắp bị dọa hỏng, tiến lên gọi lại, đẩy người nó, nhưng nó không nhúc nhích chút nào.

Hắn ta trong lòng hoảng hốt, duỗi tay sờ thử, rõ ràng vẫn còn hô hấp!

Gã sai vặt lúc này mới bắt đầu ngồi xổm xuống liều mạng lay nó, cùng gọi tên nó, nhưng nó đều không có phản ứng, thời điểm trong lòng gã sai vặt cảm thấy mười phần thì có tám chín phần xảy ra chuyện không may, nó lại "vèo" một cái đứng lên, giống như một viên pháo, dọa cho gã sợ tới mức trực tiếp ngã dập mông.

Con ngựa này thật là!

Gã sai vặt trong lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ mông đứng lên, thấy Khinh Trần lộ ra ánh mắt ngây dại như trước đây mới bình tĩnh lại. Gã cảm thán, "Tổ tông! Ngươi này là đang làm cái gì!"

Hắn là thiệt tình thực lòng cảm thấy nó chính là tổ tông!

Từ khi nó tới trại nuôi ngựa, từng tuyệt thực, từng chạy trốn, đem người hất ngã, còn suýt nữa duỗi chân đi đá người ta, quả thật là chuyện xấu gì cũng từ nó mà ra, những con ngựa khác cộng với nhau cũng không gây chuyện nhiều như nó, không phải tổ tông thì là cái gì!

Nhưng nó xác thật rất thông minh.

Gã sai vặt tiến lên, vừa thở dài, vừa duỗi tay vỗ bờm nó, nhẹ giọng nói, "Ta biết tiểu tử ngươi đặc biệt, ta thấy qua nhiều con ngựa, chưa thấy có con nào giống như ngươi cứ như con khỉ con, sẽ nghe người ta nói chuyện, sẽ nhìn ánh mắt người khác, tâm cao khí ngạo, còn bày sắc mặt cho người ta nhìn.. Đừng tưởng hôm qua ta không nhìn thấy, ngươi là cố ý đối địch với Nhị công tử, cuối cùng còn dẫm hắn một cái, có phải hay không?"

Lý Triệt quả nhiên đưa mắt nhìn gã.

Thấy biểu tình nó như vậy, gã sai vặt "hắc hắc" cười hai tiếng, nhẹ giọng nói, "Ta biết ngươi hiểu tiếng người mà! Khinh Trần, làm quen lại một lần nữa đi, ta tên Đường Diệp, ngươi ở trại nuôi ngựa này tạm thời do ta quản. Nếu đã như vậy, ta đây liền có nghĩa vụ chỉ bảo ngươi, ta biết ngươi sốt ruột cho chủ nhân nhà ngươi, nhưng ta lén nói cho ngươi biết, Nhị công tử chính là một người có thù tất báo, lần này hắn cảm thấy là ngoài ý muốn, cũng không nghĩ đến trên người của ngươi, nhưng nếu còn có lần sau, hắn khẳng định sẽ thu thập ngươi, đến lúc đó ta cũng không giúp gì được, ngươi nghe lời một chút, phối hợp một chút, thành thành thật thật chờ ở đây, đợi Lục tiểu thư trở về kinh, ngươi an an ổn ổn đi theo, chúng ta cũng coi như có một đoạn duyên phận, được không?"

Nhìn gã sai vặt tên Đường Diệp đang đứng trước mặt, vẻ mặt thành khẩn thương lượng với mình, Lý Triệt thất thần.

Hắn còn tưởng chính mình lúc trước đang ở trong tẩm điện, thế nhưng khi mở mắt ra lại vẫn ở chuồng ngựa.

Lúc trước nhất định không phải là mơ, giấc mơ sẽ không chân thật như vậy..

Âm thanh của Thái phó, Phong tướng hắn đều nghe rõ ràng như vậy, độ ấm trên khăn lông mà thái giám lau mặt cho hắn cũng cảm nhận được chân thật đến thế. Hắn vẫn còn sống, chỉ là luôn hôn mê.

Hắn tỉnh lại biến thành con ngựa chân lùn này bao lâu, thân thể thật sự của hắn liền ở hành cung hôn mê bấy lâu, vậy thì.. Là do ý thức của hắn vẫn luôn bám vào trên thân con ngựa này, cho nên mới chưa thể tỉnh lại.

Mới vừa rồi hắn có thời gian ngắn ngủi trở về, nhưng lại bị Đường Diệp đánh thức!

Cho nên lúc tỉnh lại vẫn là ở chuồng ngựa..

Chỉ còn kém có một chút thôi!

Lý Triệt rất bực bội, hắn vừa rồi, có lẽ sẽ lập tức tỉnh lại!

Hắn hẳn là nên tiếp tục ngủ, đúng, chính là như vậy!

Lý Triệt không chút nghĩ ngợi, cũng không nghe Đường Diệp ở bên tai hắn nói cái gì, trực tiếp ngã xuống, nằm nghiêng liền không hề nhúc nhích.

Tròng mắt Đường Diệp đều suýt thì trừng đến rơi ra ngoài, con ngựa này cứ như vậy ở trước mặt hắn biểu diễn một màn ngã ngủ, liền cứ như vậy!

Hắn ta nói chuyện nó không thèm nghe, thà rằng ngã xuống giả bộ ngủ còn hơn?

Đường Diệp khóe miệng co rút, cũng ngồi xổm xuống theo, "Tổ tông, ngươi lại làm sao vậy?"

Lý Triệt phiền muốn chết, gã ở đây, hắn căn bản không ngủ được.

Nhưng nhu cầu cấp bách hiện tại của hắn là đi ngủ, hắn không có nhiều thời gian ở chỗ này bồi Đường Diệp nói chuyện, nếu hiện tại hắn hôn mê, có lẽ còn kịp, khó khăn lắm hắn mới chờ được cơ hội như vậy!

Trong lòng Lý Triệt ra quyết định, đột nhiên mở mắt.

Một đôi mắt to liền mở ra trước mặt Đường Diệp, gã bị dọa đến run rẩy, còn chưa mở miệng, liền thấy Khinh Trần bỗng đứng lên, Đường Diệp thấy nó chớp chớp mắt, trong mũi phun ra một ngụm khí, một bộ dáng thấy chết không sờn.

Đường Diệp nhíu mày, thấy nó hơi nhắm mắt, chóp mũi dùng sức thổi khí, sau đó lập tức hướng về phía hàng rào chuồng ngựa trước mặt vọt qua!

Gã cảm thấy thật muốn chết quách đi cho rồi!

* * *

Đạo Hương uyển, trong lòng Sở Lạc vẫn còn sợ hãi.

Lộ Bảo bưng nước trà đến cho nàng, Sở Lạc tiếp nhận, cầm ở trong tay một ngụm uống cạn. Sở Lạc trước nay lễ nghĩa luôn chu toàn, uống trà càng hiếm khi dùng bộ dạng "như trâu uống nước" như thế bao giờ. Lộ Bảo trong mắt tràn đầy kinh ngạc, "Tiểu thư người khát lắm sao?"

Sở Lạc buông ly, trong lòng lo lắng nhẹ giọng đáp lời, "Hôm nay ở trại nuôi ngựa nhìn thấy Đàm Hiếu."

"Nhị công tử?" Lộ Bảo kinh ngạc.

Vị Nhị công tử phủ Đông Xương hầu này thanh danh bên ngoài rất xấu, trước đây còn nghe nói hắn ở Phượng Nguyệt lâu trong kinh thành cùng cháu trai của Khúc thái úy tranh giành tình cảm, động thủ đánh người, Đông Xương hầu phạt hắn cấm túc ở nhà mẹ đẻ Hầu phu nhân nửa năm, trước mắt vừa mới trở về.

Nghe hạ nhân Hầu phủ nói, trong phòng Nhị công tử có không ít mỹ nhân thị thϊếp, còn mượn uy của Hầu gia cùng Hầu phu nhân ở bên ngoài làm không ít chuyện xấu.

Lộ Bảo thấy bộ dáng lòng còn sợ hãi của Sở Lạc, cũng băn khoăn, "Tiểu thư không có việc gì chứ?"

Sở Lạc lắc đầu, "Không có việc gì."

Chỉ là sắc mặt vẫn rất tệ.

So sánh với Đàm Nguyên, Đàm Hiếu căn bản chính là tên ăn chơi trác táng, nhưng bởi vì là tiểu nhi tử của Đông Xương hầu phủ, người khác đều nịnh bợ cung phụng hắn, những chuyện hỗn trướng mà hắn làm sau lưng cũng có người che giấu cho.

Nàng ngược lại không lo lắng tổ mẫu sẽ đem nàng làm thϊếp cho Đàm Hiếu, dù sao thì Đàm Hiếu cùng Đàm Nguyên không giống nhau.

Đàm Nguyên rất được tổ mẫu yêu thích, nhưng Đàm Hiếu lại là một tên bại gia chi tử, dù thế nào nàng cũng là nữ nhi Sở gia, tổ mẫu sẽ không đem nàng đưa đến chỗ của Đàm Hiếu.

Nàng chỉ lo lắng Đàm Hiếu chơi xấu sau lưng. Nàng xưa nay có thói quen cẩn thận chặt chẽ, ở Đông Xương hầu phủ nàng lại càng không thể sơ ý.

Không biết vì sao, trong lòng nàng luôn có chút bất an.

* * *

Trong chủ viện, Đàm Hiếu quỳ trước mặt Vương thị.

Vương thị cũng đã lâu không thấy hắn.

Bị cấm túc nửa năm, hiện tại nhìn thấy hắn hình như cả người đều gầy đi, Vương thị có chút đau lòng, chỉ là nghĩ tới những chuyện hỗn đản mà hắn đã làm, Vương thị lại cảm thấy phạt hắn như vậy cũng không quá.

"Mẫu thân, nhi tử biết sai rồi, sau này, nhi tử sẽ thành thành thật thật ở trong phủ, hiếu thuận với mẫu thân." Đàm Hiếu vẻ mặt "thành khẩn", chỉ còn thiếu một phen khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt.

Vương thị nhàn nhạt nói, "Lần nào cũng đều nói như vậy để dỗ ta, ngươi đã bao giờ giữ lời? Lần này trên đường trở về lại gây ra chuyện gì, sợ phụ thân ngươi trách phạt?"

Đàm Hiếu vội vàng lắc đầu, "Sao có thể! Nhi tử dọc đường đi đều ngoan ngoãn, mẫu thân người không tin thì hỏi những người khác đi?"

Vương thị kỳ thật vừa rồi cũng đã tìm người hỏi qua, một đường này của hắn không gặp rắc rối gì. Trước đây chọc ra tai họa, bệ hạ tự mình trách cứ, Hầu gia ở trong triều quả thật mất hết mặt mũi, cho nên mới đưa hắn đi Vương gia cấm túc, chính là nhìn trúng việc cha mẹ của Vương thị xưa nay nổi danh quản giáo con cái khắc nghiệt, Hầu gia đây là làm cho bệ hạ xem, cũng thật sự muốn ước thúc đứa con trai này cho tốt.

Trước mắt xem ra, giống như thật sự có chút hiệu quả.

Vương thị thời điểm sinh Đàm Hiếu bị không ít khổ, suýt nữa mẫu tử đều không qua khỏi, Đông Xương hầu chính là hy vọng hắn ngày sau hiếu thuận với mẫu thân, cho nên mới đặt tên hắn là một chữ "Hiếu". Bởi vì là nhặt về được một cái mạng, phu thê hai người liền phá lệ yêu thương tiểu nhi tử này, luyến tiếc hắn chịu khổ, Hầu phủ trên dưới đều cung phụng hắn, chờ đến khi phản ứng lại, mới phát giác dưỡng ra hắn trở nên không biết cố gắng, suốt ngày cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi bời lêu lổng.

Hiện tại, Đàm Hiếu nhân mô cẩu dạng quỳ ở trước mặt Vương thị, nói ở chỗ ông bà ngoại, bởi vì biết được lý do bệ hạ trách cứ, ông ngoại liền nghiêm khắc như thế nào, hắn phải chịu khổ ra sao, Vương thị nhất thời mềm lòng.

Dù thế nào đi nữa, người làm mẫu thân luôn nguyện ý tin tưởng nhi tử của chính mình, Đàm Hiếu lại hiểu chuyện nói, "Mẫu thân, nhi tử thật sự biết sai rồi, ngày sau sẽ không ở bên ngoài làm bậy nữa. Lần này con liền thành thành thật thật cưới vợ nạp thϊếp, không gây phiền toái cho mẫu thân nữa."

Vương thị còn chưa kịp vui mừng, liền nghe thấy câu này của hắn, hít sâu một hơi, "Ngươi lần này lại coi trọng ai?"

Đàm Hiếu tròng mắt vừa chuyển, quỳ lên hai bước, lấy lòng nói, "Nương, nhi tử là thật lòng muốn cưới Lục muội muội."

Sở Lạc? Vương thị ngẩn ngơ.

Đàm Hiếu vội không ngừng gật đầu, "Lục muội muội lớn lên xinh đẹp, tính tình lại tốt, nhi tử thích, nếu cưới về nhà, liền không cần ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. Lục muội muội là nữ nhi con vợ lẽ Kiến An hầu phủ, nếu muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối, chưa chắc có thể làm thê thất, Hầu phủ chúng ta cùng Sở gia vốn là thân thích, cô nãi nãi cũng thương con, con nguyện ý cưới Lục muội muội qua cửa, cô nãi nãi sẽ đồng ý, con cũng có thể thu tâm."

Vương thị nhíu chặt mày nhìn hắn, "Để ta suy nghĩ lại."

* * *

Chờ ra khỏi viện, gã sai vặt nhỏ giọng hỏi, "Nhị công tử thật muốn cưới Lục tiểu thư?"

Đàm Hiếu liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt nói, "Ta mới thấy nàng được mấy lần! Trước mắt ta cần phải cưới vợ, bệ hạ đều đã chỉ đích danh trách cứ ta, cha ta cùng mẫu thân khẳng định sẽ trông chừng ta thật chặt, ta còn có thể có ngày lành sao? Ta phải nhanh chóng tìm cách tự cứu mình. Trong phủ có đại ca là được rồi, ta không cần cùng ai liên hôn, cưới ai mà không phải là cưới? Sở Lạc này lớn lên xinh đẹp, vòng eo này, khuôn mặt này, đều véo ra nước, chờ cưới về còn có thể vui vẻ chơi một thời gian, so với cưới người khác thì tốt hơn nhiều, chờ tiếng gió qua đi, Gia muốn ra bên ngoài chơi thế nào thì chơi thế ấy, ngươi biết cái gì!"

"Vâng vâng vâng!" Gã sai vặt vội vàng cười theo nói, "Chỉ là, phu nhân hình như không đồng ý?"

Đàm Hiếu hừ lạnh, "Mẫu thân là muốn đem nàng đưa cho đại ca! Cha cùng hắn từ nhỏ đã bất công, ta càng không để Sở Lạc lại cho hắn. Ngươi theo ta lâu như vậy, điểm này còn phải để ta dạy cho ngươi? Gạo nấu thành cơm, hai bên Hầu phủ còn có thể chịu đựng loại gièm pha này sao? Ngược lại đến lúc ấy cô nãi nãi còn ước gì đem Sở Lạc gả cho ta."

Gã sai vặt liên tục vâng dạ.

* * *

Bên trong Đạo Hương uyển, Lộ Bảo đang hầu hạ Sở Lạc rửa mặt, Tử Quế bước nhanh đi vào, "Tiểu thư! Mới vừa rồi gã sai vặt ở trại nuôi ngựa tới."

"Làm sao vậy?" Sở Lạc buông khăn lông, gã sai vặt ở trại nuôi ngựa tới hẳn là có việc liên quan đến Khinh Trần.

Tử Quế thở dài, "Gã sai vặt nói, Khinh Trần hôm nay giống như bị mê muội, một hai phải đâm vào hàng rào chuồng ngựa, vậy còn chưa nói, còn chạy tới đâm vào gốc cây, cuối cùng đem chính mình đâm đến hôn mê.."

"..."

Sở Lạc sửng sốt.