Chương 11: Mơ ước

Chuyện của Đàm Hiếu giống như một đoạn nhạc đệm, sau khi bị Sở Lạc đánh gãy, Sở Dao không tiếp tục nói thêm gì ở trại nuôi ngựa.

Nơi này là Đông Xương hầu phủ, gã sai vặt cũng là người của Đông Xương hầu phủ, những lời này nếu bị truyền tới tai của tổ mẫu cùng Hầu phu nhân, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Đàm Hiếu là nhi tử thân sinh của Hầu phu nhân, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Hầu phu nhân đối với Đàm Hiếu yêu thương không kém gì so với Thế tử.

Bỏ chuyện về Đàm Hiếu qua một bên, lực chú ý của hai người một lần nữa trở lại việc cưỡi ngựa.

Trại nuôi ngựa của Đông Xương hầu phủ không lớn, tỷ muội hai người cưỡi ngựa đi tầm ba vòng, càng thêm thuần thục lưu sướиɠ.

Từ từ, gã sai vặt cũng dám cách xa hơn một chút, chỉ có một người cưỡi ngựa đi theo ở phía sau, những người còn lại đứng vào bốn vị trí mấu chốt ở trại nuôi ngựa nhìn chằm chằm.

Trong kinh thành có một thời lưu hành việc nữ tử cưỡi ngựa, Văn đế lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, quý nữ trong kinh phần lớn đều biết cưỡi ngựa.

Kiến An hầu phủ xuất thân thư hương thế gia, cho nên trong phủ không có trại nuôi ngựa.

Các cô nương Kiến An hầu phủ trước đây đều là đi trại nuôi ngựa Tây Giao luyện tập cưỡi ngựa, cưỡi cũng là ngựa ở đó. Không như bây giờ, Đông Xương hầu tặng các nàng mỗi người một con ngựa, bọn họ cưỡi ngựa của chính mình, ai nấy đều vô cùng hứng thú.

Đây cũng là nguyên nhân những ngày này các cô nương Kiến An hầu phủ cứ cách một khoảng thời gian lại chạy đến trại nuôi ngựa.

Thế tử phu nhân cũng làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn các nàng cưỡi ngựa ra ngoài đạp thanh, chỉ là lần đó Sở Lạc bỏ lỡ.

Sở Dao vừa cưỡi ngựa, vừa hướng Sở Lạc nói, "Lục tỷ tỷ, lần trước tỷ bị bệnh không đi được, mọi người chơi cưỡi ngựa thả diều, tiếng cười chưa từng dừng lại. Trước đây muội nghe Thế tử phu nhân cùng tổ mẫu nói, cách lúc hồi kinh còn có một khoảng thời gian, nếu chúng ta muốn đi nữa, liền đi thêm một lần, đã có kinh nghiệm lần trước, lần này có thể đi chỗ xa hơn, Lục tỷ, lần này tỷ không thể lại bỏ qua."

Các cô nương ở tuổi này đều có tính ham chơi, lần trước Sở Lạc là bất đắc dĩ, hiện tại vừa nghe Sở Dao nói như vậy, Sở Lạc nhịn không được mỉm cười, "Có nói lúc nào sẽ đi không?"

Sở Dao chớp chớp mắt, tinh quái nói, "Vốn đã là chuyện của nhiều ngày trước, cũng không biết lúc này Thất tỷ bỗng nhiên ngã từ trên lưng ngựa xuống, tổ mẫu còn để cho mọi người đi không? Bất quá ta thấy Ngũ tỷ (Sở Yên) có vẻ rất muốn đi, tổ mẫu thương Ngũ tỷ như vậy, hẳn là sẽ không vì chuyện của Thất tỷ mà không cho chúng ta đi."

Sở Lạc cười cười, không tỏ ý kiến, "Nghe theo tổ mẫu và Thế tử phu nhân là được rồi."

Sở Dao không ngừng gật đầu.

Lý Triệt khẩn trương nghe, một chữ đều không muốn bỏ lỡ, lại không thể lộ ra manh mối, rốt cuộc, sau khi nghe được những lời kia của Sở Dao, đáy lòng hắn nóng lòng muốn thử, trái tim kích động như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Trước đây hắn kỳ thật đã cảm thấy hy vọng của mình quá xa vời, đặc biệt là sau khi làm Sở Lam bị thương, cho rằng có thể bình yên vô sự ngốc ở bên người Sở Lạc đã là vạn hạnh, nhưng hạnh phúc tới thật bất ngờ.

Nếu hai ngày này các nàng sẽ ra ngoại thành cưỡi ngựa dạo chơi, vậy hắn rốt cuộc có thể rời khỏi trại nuôi ngựa.

Chỉ cần ra khỏi nơi này, ở trên đường, hắn nhất định có thể tìm được thời cơ đào tẩu chạy tới Văn Sơn!

Cuối cùng cũng chờ được ngày này!

Trong lòng Lý Triệt kích động không có lời nào có thể diễn tả, hưng phấn đến mức bốn cái vó ngựa đồng loạt tung ra.

Càng nghĩ càng hưng phấn, Lý Triệt chạy càng lúc càng nhanh.

"Khinh Trần!" Sở Lạc cảm thấy quá nhanh, Lý Triệt lại hồn nhiên không phát giác, một đôi con ngươi bị khao khát cùng mơ màng lấp đầy.

"Lục tỷ tỷ?" Sở Dao cưỡi con ngựa cao lớn, lại dần dần dừng ở phía sau Sở Lạc, đủ thấy Lý Triệt chạy nhanh như thế nào.

Thấy Khinh Trần hoàn toàn không có ý chậm lại, trong lòng Sở Lạc cũng luống cuống, tay gắt gao nắm chặt dây cương, khẩn trương nói, "Khinh Trần, chậm một chút.."

Gã sai vặt chung quanh cũng phát hiện có chỗ không đúng, đã có hai người nhảy lên lưng ngựa đuổi theo.

Lý Triệt cũng bị tiếng gọi này của Sở Lạc làm cho hoàn hồn, mới phát hiện bản thân thế nhưng lại chạy trước con ngựa của Sở Dao rất nhiều.

Nghe ra bên trong giọng nói Sở Lạc rõ ràng đang sợ hãi, Lý Triệt không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng buộc chặt vó ngựa.

Lý Triệt cũng là lần đầu tiên để người khác cưỡi lên, đã quên vó ngựa không thể đột nhiên buộc chặt, nếu người trên lưng ngựa lực tay không đủ, có lẽ sẽ không kéo nổi hắn mà ngã xuống.

Sở Lạc!

Lý Triệt nhanh chóng phản ứng lại.

Vó ngựa vừa mới buộc chặt, lại bị ép tung ra, vó ngựa liên tục kéo căng nên bị thương, Lý Triệt liền ăn đau!

Nhưng cũng may, hắn rốt cuộc chậm rãi ngừng lại.

Sở Lạc bị dọa, nhưng cũng rõ ràng, ở thời điểm nàng suýt nữa bay ra ngoài, Khinh Trần bỗng nhiên lại tiếp tục chạy. Tay nàng gắt gao kéo dây cương, lúc tình thế cấp bách cũng giữ chặt được cổ nó, không dám mở mắt. Cuối cùng, nàng cùng với nó cũng chậm rãi ngừng lại.

Tình huống kinh tâm động phách, cuối cùng lại bình yên vô sự.

Cổ họng Sở Lạc nhẹ nhàng nuốt nuốt, trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc chậm rãi mở mắt ra, lại thấy bên cạnh có người đang dắt lấy dây cương của nàng.

Sở Lạc hơi ngây người, không biết người trước mắt này tiến lên khi nào.

Gã sai vặt phía sau đuổi tới lại hướng về phía người đang dắt dây cương chắp tay, "May mắn Nhị công tử đến kịp thời, mới vừa rồi suýt nữa thì có chuyện." Gã sai vặt thấy Đàm Hiếu, công phu vỗ mông ngựa quả thật là xuôi gió xuôi nước.

Lý Triệt tức giận, có cái rắm ấy!

Hắn ta chờ Trẫm dừng lại mới tiến lên sờ soạng dây cương!

Nhưng những gã sai vặt bên cạnh đều đi theo nịnh bợ, ít nhiều đều nhờ có Nhị công tử.

Kỳ thật lúc trước bọn họ đều thấy rất rõ ràng, là con ngựa tên Khinh Trần kia thông minh, tiếp tục tung vó chạy về phía trước, cùng Nhị công tử nhà mình nửa phần quan hệ đều không có.

Là do Khinh Trần trùng hợp ngừng ở trước mặt Nhị công tử.. Nhị công tử hẳn là thấy Lục tiểu thư trên lưng ngựa sinh ra xinh đẹp, mới duỗi tay đi dắt dây cương..

Nhưng không ai dám vạch trần.

Sở Dao lúc này mới đuổi tới, vừa rồi cách hơi xa, không thấy rõ từ đầu đến cuối, lại nghe thấy gã sai vặt nói như vậy, sắc mặt Sở Dao trở nên trắng bệch, "Lục tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Sở Lạc đưa mắt nhìn nhìn nàng, thuận tiện né đi ánh mắt của Đàm Hiếu, thấp giọng hướng Sở Dao nói, "Ta không có việc gì."

Nghe được mấy chữ "Lục tỷ tỷ" trong miệng Sở Dao, đôi mắt Đàm Hiếu sáng lên.

Hắn biết mấy nữ nhi Kiến An hầu phủ ở trong phủ làm khách, lại không nghĩ rằng, có người xinh đẹp như vậy.. Ăn mặc một thân y phục cưỡi ngựa cũng không lấn át được vẻ ngoài vũ mị động lòng người của cô gái nhỏ..

Nhìn đôi mắt bị sắc đẹp làm cho mê muội của Đàm Hiếu, có dụng ý khác ở trên người Sở Lạc đánh giá qua lại, hỏa khí trong lòng Lý Triệt nhịn không được bùng lên.

Nhưng Sở Lạc còn ở trên lưng, hắn cưỡng chế nội tâm buồn bực, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đàm Hiếu, đề phòng hắn nháo ra chuyện xấu gì.

Đột nhiên, nghe được Sở Lạc nhẹ giọng nói một câu, "Đa tạ Nhị biểu ca."

Lý Triệt cả người cứng đờ, trong tức khắc vừa tức vừa bực, còn mạc danh kỳ diệu mang theo vài phần "ủy khuất", mới vừa rồi.. Rõ ràng là hắn, chỗ nào có phần của tên bao cỏ nhân mô cẩu dạng kia!

Nhưng thực mau, trong lòng Lý Triệt lại buồn bã.

Tốt xấu gì Đàm Hiếu cũng là nhân mô cẩu dạng, trước mắt hắn lại chỉ là một con ngựa, chẳng lẽ Sở Lạc không cảm ơn Đàm Hiếu, mà tới cảm tạ một con ngựa sao?

Trong lòng Lý Triệt chưa bao giờ phải cố nén giận như hiện tại.

Sở Dao cũng cảm kích nhìn về phía Đàm Hiếu, "Đa tạ Nhị biểu ca."

Tất cả mọi người đều nói nhờ có Đàm Hiếu, Sở Dao cũng không hoài nghi, trước đây đối với Đàm Hiếu không có ấn tượng tốt, lại giống như bởi vì chuyện này, tạm thời gác thành kiến qua sau đầu.

Đàm Hiếu lễ phép cười nói, "Không cần khách khí, Lục muội muội không có việc gì thì tốt."

Sở Lạc cưỡi ở trên lưng ngựa, đôi mắt hắn ta nhìn thẳng nàng không hề che đậy.

Một đôi mắt giống như đang quan sát con mồi, nhìn Sở Lạc từ trên xuống dưới, lúc nhìn đến những chỗ lả lướt hấp dẫn trên người nàng thì hơi dừng lại, hô hấp đều trở nên có chút dồn dập.

Con người xấu xa!

Trong lòng Lý Triệt bùng lên một ngọn lửa, muốn tiến lên đá hắn ta.

Sở Lạc lại vừa lúc xuống ngựa, muốn mượn cơ hội né tránh ánh mắt Đàm Hiếu.

Ai ngờ vừa mới xuống ngựa, Đàm Hiếu chớp lấy thời cơ muốn nhân dịp tiến lên "đỡ" nàng, "Lục muội muội chậm một chút, con ngựa này tính tình cường ngạnh."

Hắn ta vừa động, Lý Triệt cũng động.

Vừa lúc đứng chắn ở giữa hắn ta và Sở Lạc.

Đàm Hiếu ngẩn người, lại hướng chỗ khác tiến lên, Lý Triệt thân mình cũng giật giật, quang minh chính đại che ở trước mặt hắn ta.

Con ngựa này! Đàm Hiếu kinh ngạc nhìn nhìn con ngựa chân lùn trước mắt, tròng mắt bùng lên hai ngọn lửa giận.

Gã sai vặt trước giờ vẫn luôn phụ trách chăm sóc Lý Triệt nhanh chóng cúi đầu xuống.

Hắn biết con ngựa tên Khinh Trần này của Lục tiểu thư có chút thông minh, cũng hơi đặc biệt, không ngờ còn rất có ánh mắt.

Hiện tại, rõ ràng chính là cố ý chống đối Nhị công tử.

Quả nhiên, nhờ có Lý Triệt, Sở Lạc liền ở một bên hành lễ, "Nhị biểu ca, chúng ta trở về viện trước."

"..."

Đàm Hiếu còn chưa kịp phản ứng lại, Sở Lạc đã hướng Sở Dao liếc mắt một cái, Sở Dao lập tức hiểu ý, hai người nắm dây cương ngựa của mình, hướng chuồng ngựa bên kia đi tới.

"Ai.." Đàm Hiếu mở miệng muốn gọi lại hai người các nàng, Lý Triệt khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, thừa dịp xoay người, dùng hết sức mình nâng vó ngựa tàn nhẫn dẫm vào chân Đàm Hiếu một cái!

Đàm Hiếu vốn là muốn đuổi theo, trên mu bàn chân lập tức truyền đến một trận đau đớn, liên tiếp kinh hô ba tiếng đau đau đau!

Gã sai vặt chung quanh nhanh chóng vây đến, hỏi han ân cần, "Nhị công tử ngài không sao chứ!"

Bọn họ cũng không biết Lý Triệt cố ý, chỉ cảm thấy một cái dẫm kia sẽ không quá đau, hẳn là Nhị công tử chuyện bé xé ra to.

Hơn nữa vừa rồi rõ ràng là Khinh Trần đang xoay người, tròng mắt Nhị công từ vẫn luôn đặt trên người Lục tiểu thư không có dời đi, chính mình không để ý, mới bị Khinh Trần dẫm vào chân, không thể trách được con ngựa của người ta.

Nhưng kỳ thật Lý Triệt mới vừa rồi là hung hăng dẫm hắn để xả giận.

Tóm lại, một đám người che ở phía trước Đàm Hiếu, nơi nào còn có thân ảnh của Sở Lạc.

Bên người Sở Lạc chỉ có Sở Dao, Sở Dao lúc này mới nói, "Đàm nhị công tử này thật không phải người tốt lành gì, mới vừa rồi cặp mắt kia của hắn thật không biết xấu hổ!"

Nhưng nghĩ lại, thanh danh bên ngoài của hắn ta vốn đã xấu, chỉ là không biết hôm nay sao lại xui xẻo như vậy, ở trại nuôi ngựa cùng hắn ta gặp gỡ.

"Trước về viện lại nói." Sở Lạc thấp giọng. Mới vừa rồi ánh mắt kia của Đàm Hiếu không chỉ làm nàng cảm thấy không thoải mái, còn khiến trong lòng nàng bất an.

Chuồng ngựa ở hai hướng khác nhau, hai người sau khi tách ra, dưới chân từng người đều bước nhanh hơn.

Lý Triệt rõ ràng cảm thấy trong mắt Sở Lạc đầy bất an, ngay lập tức liền nghĩ đến Sở Lạc hẳn là đã nhìn ra tâm tư của Đàm Hiếu.

Đều là nam nhân, Lý Triệt đối với tâm tư của Đàm Hiếu hiểu quá rõ!

Đàm Hiếu là con vợ cả của Đông Xương hầu, Sở Lạc lại chỉ là thứ nữ nhị phòng Kiến An hầu phủ, Lý Triệt biết nàng đang lo lắng cái gì..

Một người một ngựa đều có tâm tư riêng, cả hai cùng cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Thực mau, liền đến chỗ chuồng ngựa của Khinh Trần.

Gã sai vặt phụ trách chăm sóc Khinh Trần còn đang ở chỗ Đàm Hiếu bên kia, cách đó không xa, có gã sai vặt khác thấy Sở Lạc dẫn ngựa tới, cũng nhanh chóng hướng bên này chạy đến.

Trong lúc nhàn rỗi, Lý Triệt chợt thấy một đôi tay ôn nhu xoa đỉnh đầu hắn cùng với bờm ngựa, Lý Triệt lại cảm nhận được sự nhu hòa ấm áp quen thuộc.

Cho dù nàng không nói lời nào, trong khoảnh khắc yên tĩnh này, hắn vẫn có thể cảm nhận được nàng đối với hắn thân cận.

Cơn gió ấm áp thổi tới, trán của nàng hơi dán lên cái trán của hắn, thấp giọng nói, "Khinh Trần, ta biết mới vừa rồi là nhờ ngươi.."

Lý Triệt hơi giật mình, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, âm thanh của nàng thuần hậu ngọt ngào giống như một dòng nước mát, theo da thịt thấm vào khắp người, thẳng đến đáy lòng hắn, nghẹn khuất cùng nén giận trước đó phảng phất đều tại một khắc này tan rã hầu như không còn.