Chap 7

Huyết Thiên địa phương đang đúng lúc vào thu. Trời nổi gió se se lạnh, thời tiết này rất dễ đổ bệnh.

Trên con đường mòn hẹp dài, trải một thảm lá vàng dày hơn đốt ngón tay. Một bóng dáng cao gầy không nhanh không chậm bước đi trên nền gạch ngói đỏ nhạt, từng bước chân nghiến xào xạo thảm lá bên dưới.

Con đường này dẫn đến bãi đất luyện súng của Nhị tiểu thư Hàm gia. Vốn dĩ bãi đất này có con đường chính vừa to vừa rộng dẫn vào, nhưng Hàm Trạch không thích ồn ào, nên quyết định chọn con đường mòn hẹp phía sau để đi. Từng đàn chim di cư bay qua trên bầu trời, tạo thành những vệt dài màu đen vắt ngang qua.

Men theo con đường dài, thời gian giống như quay ngược lại, cảnh sắc chồng lên nhau. Đã bảy năm kể từ ngày cô gặp cậu bé Giao Tộc kia.

Cô ngừng bước, mở giao diện danh bạ ra, một màn hình ảo hiện lên, cô nhấp vào một số điện thoại. Một phút sau, từ đầu bên kia vang lên giọng nói hiền lành nhút nhát: "Tiểu thư có phân phó gì ạ?". Cô nghe người kia xưng hô, đầu lông mày hơi nhíu lại: "Đến chỗ tôi, con đường nhỏ dẫn đến sân luyện...".

Người kia hấp tấp trả lời, trong giọng nói lại có chút vui vẻ: "Dạ...dạ vâng ạ". Hàm Trạch đúng lúc bên kia dứt lời liền nói: "Còn nữa, Thủy Nguyệt." ngừng một giây, cô nói tiếp: "Không cần gọi tiểu thư." Cô cúp máy, giao diện biến mất. Cô đứng tại chỗ chờ cậu, vạt áo khoác mỏng màu đen tùy tiện bay theo luồng gió, áo len màu xám bên trong cổ áo kéo cao che kín cơ thể.

Khoảng năm phút sau, từ đằng xa có tiếng bước chân vội vã chạy đến. Hàm Trạch quay đầu lại, bắt gặp bộ dáng một cậu bé mảnh mai, mái tóc màu xanh bị gió thổi rối tung. Lục Thủy Nguyệt dừng lại trước mặt Hàm Trạch, hai tay chống gối thở phì phò, l*иg ngực phập phồng vì chạy nhanh. Trên người câu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, vây cá xanh hai bên đầu nhẹ nhàng đập theo quy luật.

Hàm Trạch nhìn cậu, thở dài một hơi, kéo cậu đứng thẳng dậy, cởϊ áσ khoác choàng qua vai cậu, đưa tay cài dây xích trên cổ áo lại: "Mau thu vây cá lại, cậu muốn biến thành cá đông lạnh à? Trời như vậy mà không biết mặc nhiều áo một chút?". Lục Thủy Nguyệt thường theo bản năng để lộ ra vây cá hai bên đầu vô cùng mẫn cảm, trời lạnh như vậy sẽ rất dễ nhiễm phong hàn. Nhưng cậu chẳng bao giờ để ý đến.

Lục Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn cô. Hàm Trạch cao hơn Thủy Nguyệt đến một cái đầu, khiến cậu phải ngước đầu mới nhìn rõ khuôn mặt đối diện.

Cô ôn nhu gạt sợi tóc mềm mại vương trên mắt cậu sang một bên rồi quay người hướng về phía bãi tập. Cậu hoàn hồn vội vàng chạy theo bước chân cô: "Tiểu thư...". Nghe cậu gọi, cô dừng bước: "Bảo gì cậu lại quên rồi?".

Lục Thủy Nguyệt có phần luống cuống nói: "Không...không...chỉ là...tôi có thể gọi cậu...là A Trạch không?". Hàm Trạch không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng buông một câu: "Được" rồi lại tiếp tục bước đi. Lục Thủy Nguyệt phía sau tiếp nhận sự chăm sóc của Hàm Trạch, lại được cô đồng ý cho phép gọi thân mật như vậy, bỗng cảm thấy hai má nóng bừng, cậu rụt rè nở nụ cười.

Mùi hương bạc hà đắng phảng phất từ cái áo trên vai, quanh quẩn bên người cậu. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, xua đi ý nghĩ quá phận trong đầu rồi chạy theo bóng cô đến sân tập luyện.

Tại sân tập, mấy bia bắn hình tròn đã được dựng sẵn, trên bia vẽ những vòng tròn trắng đỏ tương ứng với độ khó tăng dần. Hàm Trạch đi đến, quản gia đã đợi sẵn. Cô tiến đến cầm lên khẩu sáng lục từ chỗ ông, khẩu súng bằng bạc nguyên chất, bên trên khắc hoa văn Hàm gia. Sau khi nạp đạn cho súng, cô giơ thẳng tay, hai chân dang rộng bằng vai, tập trung ngắm bắn. Viên đạn xé gió lao đi, nhằm trúng hồng tâm mà găm vào.

Từ đằng sau, có tiếng bước chân đi đến, kèm theo đó là tiếng vỗ tay. Cô nhẹ nhàng xoay người, vừa vặn tránh một cú tập kích bằng tay của người nọ, đồng thời chân hơi nâng, nhằm ống đồng đối phương đá tới. Người kia nhanh nhẹn tránh được lùi lại. Cô vẫn đứng tại chỗ, hơi cúi người: "Chào buổi sáng Lý Tiên sinh".

Nam nhân nhướn cặp mắt đào hoa: "Hảo hảo, một màn vừa nãy của Nhị tiểu thư quả thực hay". Lý Khải là huấn luyện viên của cô, kĩ năng súng đạn trầm ổn thành thục, nổi tiếng một thời gian, chỉ là đã sớm quy ẩn. Hơn nữa Lý Khải cùng Hàm Phong là tình nghĩa huynh đệ nên khi Hàm Phong đề cập đến việc huấn luyện cho cô, hắn liền đồng ý.

Hàm Trạch chỉ mới học được 5 ngày nhưng tiến bộ không ít, các kĩ năng đều đã học được hết, sử dụng súng đã thành thạo, còn học được cách cận chiến, thân thủ bẩm sinh nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, vô cùng hoàn hảo.

Hàm Trạch một biểu tình không thay đổi, lạnh lẽo đáp lại: "Lý Tiên sinh quá khen". Lý Khải tính nói thêm mấy câu nữa lại bị lời này của Hàm Trạch làm nghẹn họng. Hắn vốn dĩ là người vui tính, hay bày trò chọc người khác cười vui vẻ. Nhưng Hàm Trạch chính là khiến Lý Khải hắn hoài nghi nhân sinh, trong lòng một mảng kêu gào: vì sao trên đời lại có một tảng băng lạnh tới như vậy chứ, còn hơn cả Phong ca a a a a a....

Buổi học hôm nay Hàm Trạch cùng Lý Khải cận chiến 3 hiệp. Tuy rằng chỉ thắng được 1 nhưng kĩ năng của cô đã tăng lên không ít, động tác càng thuần thục, cũng tự bản thân tìm ra cách cận chiến tốt nhất.

Thời gian xế chiều, bầu trời Huyết Thiên đã đổi sang màu máu nhàn nhạt. Mặt trời đỏ như lửa dần dần lặn xuống phía sau dãy Tuyết Sơn.

Trong sân tập luyện, Hàm Trạch vẫn còn cầm khẩu súng lục trên tay, bên cạnh đặt khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cực cao. Lục Thủy Nguyệt yên lặng đứng cách cô một khoảng, vẫn còn khoác áo choàng đen của Hàm Trạch trên người. Cậu chăm chú nhìn cô, ánh mắt mang chút yêu thương khó mà nhận ra.

Lý Khải sớm đã rời đi, nhưng Hàm Trạch vẫn còn đứng tại chỗ, chú tâm đến khẩu súng lục mà cô lúc đầu sử dụng.

Ngay từ đầu khi bóp cò, Hàm Trạch đã nhận ra có điểm không đúng. Đến khi cùng Lý Khải đối chiến, cô mới hiểu ra vị trí có vấn đề. Hàm Trạch đưa tay ra sau rút khẩu súng bên hông. Khẩu súng bằng bạch kim khắc hoa văn ở chuôi. Một ý nghĩ táo bạo lướt qua trong đầu cô.

Nếu đã như vậy chi bằng kết hợp chúng lại, loại bỏ nhược điểm, tăng cao ưu thế...

Cô nhẹ nhàng tháo từng bộ phận của hai cây súng.

Bên ngoài trường luyện.

Hàm Ngọc tỷ mặc trên người bộ váy xinh đẹp, tai cùng đuôi đều để lộ, lông hồ ly vừa dày vừa ấm đều không sợ lạnh. Tỷ vui vẻ bước nhanh đến trường luyện súng tìm Hàm Trạch dẫn người ra khỏi lâu đài đi chợ đêm. Vừa bước vào tỷ đã thấy một bóng dáng cao ráo thẳng lưng đứng một chỗ. Hàm Trạch đầu hơi cúi, trên tay cầm vật gì đó. Hàm Ngọc phanh gấp, rón rén bước đến, trong lòng đã đoán sẵn sẽ bị tiểu muội phát hiện. Nhưng tỷ đi được nửa đường, Hàm Trạch vẫn không hề có phản ứng gì. Hàm Ngọc liền chuyển hướng đến phía Lục Thủy Nguyệt đứng cách đó không xa.

Lục Thủy Nguyệt cũng một bộ dáng ngơ ngẩn, ánh mắt hướng về phía Hàm Trạch. Hàm Ngọc tỷ có cảm giác nhìn thấy dịu dàng nơi đáy mắt cậu. Tỷ lắc lắc đầu, cho rằng mình hoa mắt, đoạn lao đến giơ tay bịt miệng Thủy Nguyệt. Cậu giật mình, suýt nữa hét toáng lên nhưng bị Hàm Ngọc lường trước chặn lại, Động tĩnh lớn như vậy như vậy nhưng tảng băng đàng kia vẫn giữ một tư thế đứng đó, hai tay giống như lắp ráp thứ gì, hoàn toàn nhập tâm vào nó.

End chap 7 ~ Continue