Chap 5

Buổi tiệc đã bắt đầu. Ánh đèn chùm lung linh chiếu lên khuôn mặt tươi cười của những vị khách đang khiêu vũ theo tiếng nhạc êm dịu. Vải vóc gấm lụa thượng hạng, trang sức lấp lánh quý giá.

Phía bên bàn tiệc, Hàm Minh Hiên - nhị thiếu gia của Hàm gia, cùng anh trai mình Hàm Phong trò chuyện. Người em trai này nguyên thân là một con sói lông xám nâu. Tư chất không bằng Hàm Phong, thời còn đi học thành tích lúc nào cũng xếp sau ông. Y luôn tìm mọi cách vượt qua ca ca nhưng, từ lâu đã có tư tưởng lật đổ người anh trai này, cố gắng mọi cách gây ấn tượng trước mặt cựu tộc trưởng. Y có dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú mang ba phần thư sinh hiền lành, nhưng ánh mắt lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc, dáo dác như vừa làm chuyện xấu không muốn cho ai biết, cộng thêm giọng nói khàn đυ.c. Nhưng y bên ngoài luôn ăn mặc chỉnh chu, với người khác hào phóng, lịch sự, lại thân thiện, dễ gần, khiến đối phương không chút phòng bị, hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng Hàm Trạch không biết vì lí do gì, ngay từ lần đầu gặp y, cô đã luôn đề cao cảnh giác. Cô có trực giác con người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hàm Trạch đang lang thang đi quanh đại sảnh, quan sát hoạt động của buổi tiệc. Nhưng rốt cuộc, những buổi tiệc ồn ào như vậy vẫn là không thích hợp với cô.

Cô liền cúi đầu đánh hơi Hàm Ngọc tỷ. Xác định được vị trí của tỷ rồi, cô nhanh nhẹn qua đường vòng đến chỗ tỷ.

Hàm Ngọc tỷ và Hàm phu nhân Liễu Khiết đều đang đứng trên dãy hành lang dài nhìn xuống phía dưới. Hàm phu nhân tư thế đoan chính, một tay đặt trên lan can, một tay cầm túi xách nhỏ xinh xắn, đối lập hoàn toàn với Hàm Ngọc tỷ bên cạnh, nửa người dựa sát vào lan can, tay chống cằm, tư thế chán nản. Mái tóc dài qua nửa ngày hơi rối nơi đuôi tóc chảy dài trên vai. Tỷ không thích tham gia mấy bữa tiệc như vậy, rất nhàm chán.

Cô phi người lên cầu thang, nhảy qua từng bậc thang dài lên hành lang. Hàm phu nhân qua khóe mắt nhác thấy bóng dáng cô, liền xoay người đi đến, đưa tay định bế cô lên. Hàm Trạch trời sinh tính cách lạnh lùng, không tiếp nhận sự đυ.ng chạm thân mật, đối với người trong gia đình cũng hạn chế hết mức có thể. Chỉ có gia gia, cha mẹ và Hàm Ngọc tỷ là có thể tùy tiện, nhưng họ vốn biết tính cô, tôn trọng cô nên không hay làm ra hành động đυ.ng chạm, nhiều nhất chỉ là ôm trên tay.

Hàm phu nhân cúi xuống xoa đầu hắc lang, ôn nhu cười nói: "Dưới đó ồn ào quá phải không con? Mau qua đằng kia với A Ngọc đi". Hàm Trạch gật nhẹ, chạy đến phía Hàm Ngọc tỷ, lúc này tỷ mới nhận ra hòn than đen bên cạnh mình. Khuôn mặt ngán ngẩm xuất thần trở nên vui vẻ, tỷ ngồi xuống cố tình bày ra biểu tình giận dỗi: "Giờ mới đến hả? Tỷ chán muốn chết rồi." Nói rồi tỷ lliền hóa thành tiểu hồ ly, 9 cái đuôi bông xù hiện ra, cố tình lướt qua lưng cùng hông Hàm Trạch.

Lông hồ ly trời sinh là mềm mại, cọ vào da thịt khiến cô ngứa ngáy. Hàm Trạch nhảy tránh sang một bên, nhưng Hàm Ngọc tỷ không có ý định dừng lại, cô lùi một bước, tỷ tiến một bước.

Hàm Ngọc tỷ nhìn hành động của cô nhịn không được cười khúc khích, tiếng hồ ly trong trẻo đáng yêu. Tiếng cười này của tỷ lại càng thánh thót, dễ dàng chiếm được niềm yêu thích của người khác. Hàm Trạch nghe Hàm Ngọc cười tới vui như vậy cũng không tiếp tục lùi về sau, ánh mắt lại có tia vui vẻ.

Tiểu hồ ly lượn vòng xung quanh cô, cắn cắn lên cái đuôi dài đen mượt, lại đi đến bám hai chân trước lên lưng cô, tìm cách trèo lên người hắc lang. Cô xoay nửa người lấy chân đẩy nhẹ Hàm Ngọc xuống. Hàm Ngọc tỷ lộ ra vẻ mặt bất mãn, xuất móng vuốt cào nhẹ lên hông hắc lang, vị trí có ấn ký Lang tộc.

Động tác vừa dứt, vuốt hồ ly Hàm Ngọc lướt qua lực đạo vừa đủ, vốn dĩ chỉ hơi ngứa ngáy, đủ để trêu chọc Hàm Trạch.

Từ ấn ký truyền đến cơ thể cô cảm giác tê dại, rồi đột nhiên trở thành cơn đau dữ dội, xé da xé thịt. Cơn đau truyền đến bốn chân khiến cô khuỵu xuống, cô cố gắng đứng thẳng các khớp nhưng không thể. Hàm Ngọc tỷ bên cạnh thấy bốn chân cô run rẩy, vẻ mặt vô cùng đau đớn, tỷ cho rằng vì vết cào kia của mình nên mới khiến cho tiểu muội muội đau đớn như vậy. Hàm Ngọc trở nên hoảng loạn, hoàn toàn quên mất hình dáng hiện tại của mình.

Cơn đau đánh thẳng vào đại não, dây thần kinh cô căng ra hết cỡ chống đỡ, cơ bắp toàn thân đều co rút kịch liệt, da thịt giống như bị xé rách, từng mảng nóng rát như gặp phải nước sôi lửa bỏng, bên hông xúc giác càng rõ ràng hơn, ấn ký giống như bốc cháy, đau rát vô cùng. Giác quan cơ thể không biết vì sao lại giống như phát triển đột phá, hai tai vang vọng những âm thanh nhỏ nhất, ồn ồn ào ào khiến đầu óc bị rối loạn. Cô cắn chặt hàm răng, hai răng nanh vốn dĩ chưa từng để lộ giờ lại sắc nhọn chìa ra. Cô cố gắng hướng tư duy đến việc cơn đau này từ đâu mà ra, nhưng bộ não sớm đã bị đau đớn dày vò đến mơ màng, khả năng tư duy cũng tựa hồ ảnh hưởng theo. Cơn đau này không chỉ dừng ở thể xác mà hệ thần kinh tiểu hắc lang cũng ảnh hưởng theo, suy nghĩ một chút đầu sẽ đau như búa bổ.

Chịu không nổi nữa, cô hét lớn một tiếng dài, nói chuẩn ra là gào lên hết mức. Tiếng hét nguyên bản hình sói trầm lãnh băng sơn mà mang theo sự đau đớn tột cùng, khiến mọi người trong đại sảnh đều giật mình hoảng hốt, có kẻ đánh rơi cả ly rượu trên tay. Không gian thời gian như bị đóng băng, các hoạt động đột ngột dừng lại. Mọi cặp mắt bàng hoàng đều hướng lên hành lang nhìn tiểu hắc lang run run rẩy rẩy.

Hàm Ngọc tỷ bị tiếng hét này đánh mạnh vào thần trí, trở nên tỉnh táo. Tỷ hóa về hình dạng con người, ôm lấy Hàm Trạch, hai tay luống cuống không biết làm gì để giảm bớt đau đớn cho tiểu muội.

Cùng lúc đó, Hàm Phong cùng Liễu Khiết vừa vặn chạy đến, khuôn mặt tái nhợt, giọng lạc đi: "A Trạch...A Trạch...". Hàm phu nhân chạy đến ôm hắc lang lên. Liễu Khiết chạm vào, cơn đau trên người cô dịu bớt đi, cảm giác lành lạnh nơi tiếp xúc dễ chịu. Đột nhiên, cô có ảo giác như bốn chân bị biến đổi, đệm thịt teo dần đi, hai chân trước ngón chân dài ra.

Ba người Hàm Phong, Liễu Khiết và Hàm Ngọc sững sờ nhìn thân thể cô thay đổi.

Giống như sâu tằm lột xác trở thành con bướm xinh đẹp.

Cô. Đang biến đổi. Quá trình mà đáng lẽ 5 tuổi mới có thể xảy ra.

Cơn đau thuyên giảm đi. Nhưng quá trình biến đổi vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Hàm Trạch sớm đã kiệt sức vì chống chọi lại cơn đau thấu xương kia, liền trực tiếp ngất đi.

Sáng hôm sau.

Hàm Trạch từ từ mở mắt tỉnh dậy. Cơn đau dữ dội hôm qua vẫn còn âm ỉ đôi chút trong đầu. Cô bất giác đưa tay đỡ trán, đột nhiên cô ý thức được hình dáng cơ thể mình hiện tại. Hàm Trạch giơ hai tay ra nhìn, ánh mắt khó hiểu, hiện giờ trong đầu cô là dấu hỏi chấm to đùng. "....?".

Hiện tại cô đang nằm trên một chiếc giường lớn. Bốn bề xung quanh lạ lẫm, cửa sổ lớn hướng ra phía dãy Tuyết Sơn, rèm cửa kéo nửa bay nhẹ theo làn gió trong lành.

Hiện tại còn rất sớm, chỉ khoảng 5-6 giờ, cô nhìn ra ngoài, với khung cảnh này có lẽ là cung điện phía Bắc. Cô lật tấm chăn lông vũ dày ra. Trên người cô là bộ đồ ngủ có sẵn trong phòng trang phục. Cô bước xuống giường. Mới đầu có chút không tự nhiên, bước vài ba bước, cô quen dần, rảo bước đi đến phía cửa phòng. Cô chưa kịp đặt tay lên nắm cửa, người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào. Là cha cô.

Cô mở miệng, thử phát ra âm thanh. Quá trình biến đổi đã cung cấp cho cô mọi khả năng của các cơ quan, không cần cô phải học cũng tự nhiên thành thạo sử dụng, cô phát ra một âm tiết: "Cha...", giọng nói trầm lãnh lạnh lùng, lại có chút thanh thoát dễ nghe. Hàm Phong vừa bước vào đã thấy con gái vừa mới biến đổi gọi mình một tiếng cha, trên mặt thiếu mỗi in một ngàn dấu hỏi chấm, ông đưa tay đỡ lấy cô: "A Trạch...con ổn chứ? Còn đau đâu không?"

Cô lắc đầu, vì thái dương vẫn còn chút nhức nên động tác của cô rất nhẹ nhàng. Hàm Trạch hơi ngước mắt nhìn ông: "Con không sao, mẹ đâu rồi cha?".

"Mẹ con đang ở trong phòng, để ta dẫn con đi thay đồ đến gặp mẹ". Ông xoay người bước ra khỏi phòng. Cô theo bước chân ông đến phòng trang phục.

Mỗi cung điện trong Huyết Ngân Đài đều sẽ có một phòng trang phục. Đó là nơi cất giữ những bộ trang phục đã được phân loại thành nhiều dịp và chủ nhân của cung điện sẽ đến đó thay trang phục cũng như trang điểm cho mình.

Phòng trang phục của Cung Điện phía Bắc nhỏ hẹp hơn so với các nơi khác. Chủ yếu là vì cung điện này mới được xây dựng lại, mục đích sau khi Hàm Trạch biến đổi sẽ để cô chuyển sang đây, thành phòng riêng của cô. Bên trong phòng trang phục có một chiếc gương lớn, vành gương đúc hoa văn bạc, mặt gương sáng bóng, không chút tì vết.

Hàm Trạch tiến đến đứng trước gương. Bên trong gương là hình ảnh một cô gái khoảng 14-15 tuổi, chiều cao khoảng 1m65, dáng người cứng rắn mạnh mẽ chứ không liễu yếu đào tơ, vai rộng lưng thẳng. Mái tóc dài nửa trên đen, càng về phía đuôi càng nhạt dần chuyển sang xám trắng, tóc mái dài che gần nửa khuôn mặt thanh tuấn, sống mũi cao thẳng tắp. Đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt sắc bén tỏa ra khí thế lạnh lùng áp bức, đôi đồng tử màu xám thuần chủng Lang Tộc càng khiến khí thế của cô thêm bá đạo. Cô thừa hưởng gần như toàn bộ vẻ ngoài nghiêm nghị của Hàm Phong cha cô.

Tùy theo sở thích của cô, phòng trang phục không có quá nhiều quần áo, nên được thiết kế nhỏ lại, dành diện tích cho phòng đọc sách.

Phòng trang phục của cung điện phía Bắc này không có lấy một bộ váy. Tất cả đều là những bộ quần áo bao gồm trang phục hoàng gia và những bộ vest từ đơn giản cho đến phức tạp được tỉ mỉ may theo nhiều kích cỡ độ tuổi.

Hàm Phong lựa ra một bộ vest tông xám vừa vặn với cô. Chất vải mềm mại sang trọng, đường may chắc chắn tinh xảo, hoa văn in chìm trên hai cánh tay, trên ngực đính kim cương cùng dây xích sắt mắc nối với vai áo.

Cô nhận lấy bộ vest, vào phía trong thay đồ. Một lúc sau cô đi ra. Nhị tiểu thư hắc lang Hàm Trạch cô mặc vest thật sự rất đẹp, cô cầm lấy đôi găng tay trắng người hầu bên cạnh đưa đến. Ngón tay cô thon dài, đi vào găng tay trắng vô cùng phù hợp, trang nhã nghiêm chỉnh. Mái tóc dài cô buộc lên bằng dải lụa đã chuẩn bị sẵn, đi đôi cùng bộ vest. Hàm Phong đi đến, mỉm cười hiền từ vỗ vai y: "Con mặc bộ này rất đẹp, mau hiện tai và đuôi ra đi, ta dẫn con đến gặp mẹ cùng A Ngọc". Cô nghe lời, nhắm mắt thử xuất ra tai và đuôi. Hai tai sói thẳng đứng kiêu hãnh, đuôi sói đen mượt phía sau hơi cong lên.

Hàm Phong cùng Hàm Trạch ra khỏi cung điện phía Bắc, hướng phía Đông mà bước đi.

End chap 5 ~ Continue