Chap 3

100 ngày sau.

Cung Điện Chính. Huyết Ngân Đài.

Huyết Ngân Đài hôm nay trang hoàng thật rực rỡ, vừa vặn hoa viên phía Đông một cảnh sắc anh đào nở rộ xinh đẹp nhất, hương thơm bay xa ngàn dặm, phải gọi là tiên cảnh chốn nhân gian. Từng dải lụa bạch kim treo trên từng nhánh cây, đung đưa theo gió, lại có cảm tưởng như vị thần tiên nào đó vừa đi ngang qua vô tình bỏ quên.

Tiểu hắc lang cả người một cỗ khí chất tảng băng lạnh lẽo, tuy thế vẫn còn trẻ con chút tò mò không thể tránh nổi. Hương hoa anh đào bay đến tận Cung Điện Chính, thành công thu hút sự chú ý của cô.

Nhân lúc các trưởng bối trong nhà thiếu cảnh giác, cô liền chạy đi. Một thân nhẹ nhàng nhảy qua từng bậc thang, hướng phía hương thơm mà chạy đến, đệm thịt mềm mại chạm trên mặt đất nhẹ đến không âm thanh. Tuy chỉ là tiểu lang nhưng dáng người thanh thoát, vai rộng eo hẹp, người tinh mắt liền có thể nhìn ra, hắc lang này lớn lên là một dáng vẻ cân đối, cao lớn hữu lực, lại thêm khí chất lạnh lùng mà tạo cảm giác áp bức đối phương, chỉ riêng khí chất đã quả là xứng với vị trí tộc trưởng tương lai.

100 ngày trước, Hàm Nhị tiểu tiểu thư cô chỉ có thể ở trong phòng cùng cha mẹ, khứu giác lại chỉ được tiếp xúc với pheromone violet của Hàm phu nhân, những mùi hương khác của nhân gian căn bản là chưa từng biết đến.

Sau khi ra đời, mỗi đứa trẻ đều phải sống 100 ngày chỉ có pheremone của người mẹ, hôm nay kết thúc quá trình này, lại có một tuyệt cảnh hoa đào như vậy là muốn chào đón cô sao? Hương hoa ngọt dịu kí©h thí©ɧ khứu giác nhạy cảm của loài sói, Hàm Trạch tiến gần đến một gốc anh đào, ngửa đầu nhìn hoa rơi, lại lấy chân chọt nhẹ một bông hoa, đệm thịt lần đầu tiếp xúc với cánh hoa mềm mại.

Hắc lang giật mình, cảnh giác nhảy lùi lại phía sau, đến khi xác định mục tiêu không phải vật nguy hiểm mới từ từ tiến lại, cúi đầu ngửi hương thơm tỏa ra từ bông hoa.

Hàm Trạch đi lang thang trong hoa viên, qua mỗi gốc anh đào đều dừng lại một lát để ngắm nhìn những nhành hoa xinh đẹp.

Giữa một trời anh đào màu hồng ngọt ngào ấm áp, lại có một tiểu lang toàn thân đen tuyền như đêm tối, dưới ánh nắng như tỏa sáng, không gian xung quanh cô lạnh như sương tuyết, lại bày ra vẻ mặt ngẩn ngơ thưởng hoa dưới nắng, cư nhiên khiến ai nhìn thấy có muốn không yêu thích cũng không được. Cảm nhận được tiếng bước tiến đến gần, Hàm Trạch liền một bước nhảy đến phía sau thân cây, cảnh giác nhìn ra.

Tại vị trí cô vừa đứng bây giờ là một hỏa hồ ly chín đuôi đỏ rực như ngọn lửa, đôi đồng tử màu hỏa liếc nhẹ quanh từng ngóc ngách, như thể muốn tìm ai. "Là tỷ tỷ..." Cô thầm nghĩ. Loài sói có bản năng vô cùng mạnh mẽ, đối với bản năng và giác quan của hắc lang Hàm Trạch lại càng nhạy bén tinh anh, những kĩ năng sinh tồn thông thường cũng là không thầy tự thông, một bước chân nhẹ đến mấy cũng không lọt qua tai cô. Tỷ tỷ vừa nãy đã bước êm hết mức có thể, nhưng vẫn là không qua mắt được cô.

Hàm Ngọc tỷ ghét nhất là đến hoa viên này vào mùa xuân, là bởi vì tỷ sinh ra đã rất kị hoa anh đào, nhìn thấy liền cách xa ba thước, biểu cảm vô cùng chán ghét. Bây giờ là vì nhiệm vụ trưởng bối giao cho đi tìm tiểu muội muội chạy lung tung, mới phải đặt chân vào nơi này. Hàm Trạch biết rõ điều này, liền mau chóng xuất hiện đến trước mặt hỏa hồ, Hàm Ngọc liền hóa thành hình dáng con người, đoạn kéo Hàm Trạch lên ôm trong lòng:"A Trạch, lần sau đừng có chạy lung tung nữa, hại tỷ phải đi vào cái nơi đáng ghét này".

Hàm Trạch nằm cuộn tròn trên tay Hàm Ngọc tỷ, gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu ý. Hàm Ngọc tỷ thích nhất là vò vò xoa xoa bộ lông đen mượt của cô. Tỷ nhăn mặt, vò đám lông trên đầu, cô liền nhắm chặt mắt lại. Vò đủ rồi, tỷ vuốt lại bộ lông bớt rối: "Đến giờ rồi, chúng ta phải quay về Chính điện a". Cô liền nhảy xuống, tư thế sẵn sàng bên cạnh tỷ. Hàm Ngọc tỷ liền mỉm cười, trở về nguyên thân, cùng y sóng bước quay về Chính điện.

Cổng vào Cung Điện Chính nguy nga lộng lẫy, mái vòm kính hoa dát bạch kim từng đường hoa văn trang nhã, ánh mặt trời chiếu qua phản chiếu thành dải cầu vồng lung linh. Hai bên cổng vào là bức tượng hai con sói hùng dũng tư thế đối nhau, giáp chiến điêu khắc sắc rõ, biểu tượng Hàm gia được đẽo gọt trên ngực, chữ Hàm nổi bật, nét chữ uốn lượn long tường phượng vũ, khí thế phí phàm.

Hắc lang Hàm Trạch cùng hỏa hồ Hàm Ngọc bên cạnh sóng bước đi vào, tuy còn nhỏ mà khí chất bức người, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường. Hai người rảo bước nhanh chóng vào trong, tại cửa điện đã có người có chờ sẵn. Một đôi nam nữ bất hoặc chi niên, nam nhân tai cùng đuôi sói trắng vằn đen, nữ nhân cùng tai và đuôi hỏa hồ đỏ rực.

Tiểu song hồ lang cùng đi đến trước mặt họ, Hàm thiếu gia cùng phu nhân một người bế tiểu lang, một người bế tiểu hồ đi vào trong đại sảnh. Đại sảnh Chính điện lại càng lộng lẫy hơn hẳn, Hàm Trạch nằm trên tay Hàm phu nhân, liếc mắt nhìn tỷ tỷ ở trên vai cha làm nũng.

Hàm Ngọc tỷ năm nay vừa tròn 3 tuổi. Đáng lẽ ra 2 năm nữa tỷ mới có thể hóa thân thành người, những ngày cô vừa sinh ra, đột nhiên tỷ liền có thể biến đổi. Khi biến đổi lần đầu, tùy theo tư chất có thể hóa thành hình dáng bằng tuổi cũng có thể hơn nhưng nhiều nhất chỉ đạt độ tuổi trưởng thành, với những người tư chất kém có thể còn nhỏ hơn so với tuổi thực. Biến đổi của tộc thú không chỉ có về hình thái bên ngoài mà cả thần thức cùng trí não cũng phát triển theo.

Hàm Ngọc tỷ 2 tuổi đã sớm hiểu biết mọi chuyện, 3 tuổi sau biến đổi liền có trí tuệ của người 15 tuổi, hình thái bên ngoài là một tiểu nữ nhi 12-13 tuổi, phải gọi là phiên bản tiểu nữ của Hàm phu nhân Liễu Khiết, giống đến 8-9 phần. Trên toàn Lang quốc này, Hàm Ngọc tỷ chính là người có độ tuổi hình thái sau biến đổi lớn nhất.

Còn Hàm Trạch cô tính đến bây giờ, mọi chuyện mà người khác nói cô đều hiểu, tự có suy nghĩ, tính toán của bản thân, cũng không biết đến khi biến đổi liền ra bộ dáng gì. Liễu Khiết thấy tiểu lang trên tay mình có tâm sự, nàng mỉm cười cúi đầu vuốt lông tiểu lang khẽ nói: "A Trạch, có chuyện gì sao?". Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, khẽ lắc đầu.

Phía đằng sau nàng, Hàm thiếu gia tay cầm ly rượu vang đỏ, chỉnh tề trong bộ trang phục hoàng gia, áo ngoài cùng quần màu đỏ đen, trên ngực cài một bông Sương Hoa trắng nhụy vàng - thứ hoa xinh đẹp chỉ sinh trưởng ở Lang quốc. Hàm Phong một thân khí thế cương trực, nghiêm nghị, lại phong thần tuấn lãng cùng nụ cười trên mặt ông giờ phút này, phải nói dù đã bất hoặc những vẫn là hảo mĩ nam.

Bên cạnh ông, Hàm Ngọc tỷ sớm đã biến thành hình dáng con người, bộ váy dạ hội đính đá quý màu tím thêu ren trắng, vạt trước được khéo léo cắt ngắn đi để lộ đôi chân dài trắng nõn, vạt sau dài chạm đất, từng viên pha lê như những ánh sao lấp lánh theo mỗi bước đi. Khuôn mặt trẻ con đáng yêu được đánh chút phấn hồng càng tôn lên nước da trắng và đôi mắt đỏ quyến rũ, mái tóc đỏ mềm mại bồng bềnh để xõa dài trên vai, cài chút đồ trang trí sắc tím phù hợp với bộ váy trên người.

Hàm Phong tiến đến nói nhỏ với Liễu Khiết: "A Khiết, ta và A Ngọc qua bên đó, nàng với A Trạch lên gặp cha trước, ta cùng con sẽ lên sau". Nàng đáp ứng, để Hàm Trạch xuống đất, quay người đi lên lầu, cô liền tiếp bước đi theo.

End chap 3 ~ Continue