Chap 16

Hàm Trạch mở cửa xe bên tay lái, tao nhã lãnh đạm bước xuống khỏi ô tô đen sang trọng. Cô đút chìa khóa xe vào túi, tiến về phía đuôi xe, mở cốp xe lấy vali và balo. Cô không có tài xế, vài năm trước đã được học lái xe, mỗi lần đi đâu đều sẽ tự lái xe riêng đi, vào năm học sẽ để xe ở bãi đỗ xe của học sinh.

Từ phía xa có một con xe trắng mui trần đi đến, hỏa hồ mái tóc đỏ như lửa bay theo làn gió ngồi phía trước, bên cạnh tài xế riêng, hiển nhiên là Hàm Đại tiểu thư, đằng sau là Cố Lục Bằng và Lục Thủy Nguyệt. Một người dáng vẻ ngả ngớn, đuôi báo vung vẩy, một người rụt rè tận hưởng gió mát, vây cá xanh xinh đẹp đập nhè nhẹ hai bên đầu. Hàm Trạch thấy ba người họ đã về, xách theo balo và vali vào nhà.

Hàm Ngọc đến cổng, thấy bóng lưng lạnh nhạt của em gái mình vào nhà, trực tiếp bỏ rơi chị gái và bạn bè phía sau, lại nghĩ đến cô luôn chờ bạch thỏ kia, cảm thấy thật bất công.

Bốn người về đến nhà, dọn dẹp hành lý xong liền cùng nhau đến gặp tộc trưởng.

Hàm Phong đợi sẵn trong phòng. Ông đã nhận được kết quả của bốn người học từ ba ngày trước. Thành tích của bọn họ đều vô cùng xuất sắc, đặc biệt là Hàm Trạch, còn được giữ chức trưởng Ban Kỉ Luật. Chỉ có Cố Lục Bằng, học tập không tệ nhưng lêu lổng chơi bời, khiến ông có chút đau đầu.

Bốn người từ ngoài cửa gửi đến một yêu cầu, ông liền chấp nhận. Cửa gỗ mở ra, Hàm Ngọc bước vào đầu tiên, ngay lập tức chạy đến quấn lấy cha khoe thành tích kèm theo mục đích đòi quà.

Bốn người đều được tộc trưởng thưởng cổ vũ ý chí học tập. Hàm Ngọc có một bộ trang sức thiết kế mẫu đặc biệt, Cố Lục Bằng được đổi mô tô mới, Hàm Trạch và Lục Thủy Nguyệt đều có một bộ đề tuyển tập, ngoài ra Hàm Trạch còn được ông đưa một cây súng, hoàn toàn lắp đặt dựa theo mẫu súng trước đây cô từng lắp ráp.

"A Trạch, con còn nhớ khẩu súng này chứ?". Hàm Phong cầm trên tay khẩu súng bốn năm trước kia. Khẩu súng vẫn không thay đổi, chỉ có vài dấu vết giống như là được tháo ra lắp lại nhiều lần.

Hàm Trạch chỉ nhìn cây súng, không nói gì. Tộc trưởng cũng ngầm hiểu mà tiếp tục: "Có thể nói cho ta biết định hướng của con không?".

Hàm Trạch sớm đã có quyết định cho tương lai, ngước mắt nói cho ông nghe quyết định của mình: "Con sẽ theo học ngành Vũ khí và Khoa học kĩ thuật".

Tộc trưởng mỉm cười, như thế nào tâm tình giống như được thả lỏng, con gái ông nếu đã nói hẳn đã suy nghĩ thấu đáo, càng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

"Thực lực của con ta đã thấy rõ. Con cũng biết Hàm gia chúng ta cai quản Lang Quốc, sớm đã đứng vững trong nhiều lĩnh vực, chỉ có lĩnh vực vũ khí quân sự, Lang tộc chưa từng có nhân tài. Nhưng con chính là một ngoại lệ ta đã tìm rất lâu".

Hàm Trạch dường như hiểu ra ý của cha, chậm rãi nói: "Cha muốn mở tập đoàn, sau đó đưa con đến đó?". Tộc trưởng nghe cô nói, có chút sửng sốt. Ông mỉm cười lắc đầu, khiến Hàm Trạch khó hiểu cho rằng mình nói sai.

"Con chỉ nói đúng được một nửa. Đúng thế, ta quả thực muốn mở tập đoàn, nhưng tập đoàn sản xuất vũ khí này là của con, không phải của ta. Ta chỉ giúp con tiếp quản trong thời gian con hoàn thành chương trình học. Trong khi đó, con sẽ là cố vấn của tập đoàn. Sau này toàn bộ tập đoàn sẽ giao về tay con, đồng thời cùng một vài công ty Khoa học Kĩ thuật trong tay Hàm gia hiện tại".

Hàm Trạch ngẩn người, không lường trước cha sẽ làm như vậy, từ chối ông: "Cha, con chưa đủ khả năng để có thể đảm đương nhưng việc như vậy, nếu không chi bằng giao cho Thanh Lam đi?". Người tên Thanh Lam này, là người thân cận nhất bên tộc trưởng, cánh tay phải đắc lực trợ giúp ông rất nhiều, đã đi theo ông nhiều năm.

Hàm Phong ngoài ý muốn lắc đầu: "Những tập đoàn này sẽ giúp con có địa vị vững chắc sau này, hơn nữa...mèo hoang sau có thể bằng mèo nhà?".

Hàm Trạch chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói của ông, nghiêm túc nhận lấy trách nhiệm này: "Vâng, con sẽ nghe theo lời cha".

Tộc trưởng nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng đột nhiên nhớ đến ngày đó ông nhậm chức tộc trưởng, không khỏi cảm thấy tự hào, còn có chút thoải mái, vì con gái ông là tự nguyện, không giống như ông năm đó, bị tình thế ép buộc...

Hàm Trạch không biết nghĩ gì, đột ngột lên tiếng: "Cha, con có thể dọn ra ngoài ở không?". Tộc trưởng nghe mong muốn của cô, suy tư một chút liền đồng ý.

Quả thực như ông dự đoán, con gái ông có tính độc lập rất cao, sớm muộn sẽ có ngày này. Bản chất cô không thích dựa dẫm, việc gì cũng tự mình làm, chưa từng bỏ cuộc, chưa từng trông chờ người khác. Một con sói đen lạnh lùng trầm lãnh mà cô độc, lai vãng, nhưng lại đứng ở nơi không ai có thể với tới, khiến ai cũng ngưỡng mộ cùng ghen tị.

Hàm Trạch đã được cha đồng ý, hai ba ngày sau sẽ dọn ra ngoài. Bất động sản của Hàm gia có khắp mọi nơi, cô không chọn nơi xa hoa, chỉ chọn một ngôi nhà cao cấp ở gần Học Viện và khu phố sách để tiện đi lại.

Nhà không quá rộng, vừa đủ cho một người ở, thiết kế hiện đại đơn giản, lắp đặt trí tuệ nhân tạo tối ưu gắn mác công nghệ khoa học thông tin của tập đoàn Hàm Thị. Đồ đạc trong nhà lắp đặt mới, đều là cô tự mình nghiên cứu chọn mua, rất phù hợp với ngôi nhà.

Cô kéo hai vali đựng quần áo lên, sắp xếp gọn gàng theo từng mục đích, cũng đem một vài bộ lễ phục bị nhàu trong khi vận chuyển để riêng ra, dự định sẽ đem là ủi lại sau.

Hàm Trạch có thể làm mọi thứ, tự chăm sóc mình, chỉ có chuyện bếp núc là cô không biết. Cô chỉ biết nấu vài món đơn giản nhưng vị quả thực không thể gọi là ngon, có lúc còn cháy khét hay chưa chín. Vì vậy nên dì Hạ nhất quyết đòi đi theo để chăm sóc cho cô.

Dì Hạ đang bận tay thu xếp giá sách đồ sộ của cô, thấy cô để ra vài bộ lễ phục bị nhàu liền nhanh tay xếp nốt mấy quyển còn lại rồi đem đi ủi phẳng.

Dì Hạ chăm sóc cho cô đã nhiều năm, quen thuộc với cách sắp xếp đồ đạc của cô, liếc mắt qua có thể nhìn ra vị trí để lễ phục, cũng có thể sắp xếp để tiện cho cô sử dụng.

Buổi tối, dì Hạ nấu cơm, mùi thức ăn thơm phức bay đến phòng của Hàm Trạch.

Cô vừa tắm xong, đang ngồi trên giường hong khô tóc. Tóc nhân thú tương tự như lông, dễ thấm nước nhưng không giữ nước lâu, nhanh khô.

Cô cầm khăn lau qua tóc, cài nốt cúc áo trên cùng, khôi phục lại dáng vẻ cấm dục thanh lãnh thường ngày. Mái tóc nửa đen tuyền nửa bạch kim màu sắc pha trộn đặc biệt, hoàn toàn tự nhiên mà có, xõa dài trên vai, khiến khuôn mặt cô càng thêm thanh tú.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, xuyên qua cửa sổ kính và cánh cửa ban công. Ánh sáng dịu nhẹ rơi trên mái tóc dài, phản chiếu như những vì tinh tú lấp lánh rực rỡ.

Tóc đã khô, cô đứng dậy bước ra ngoài ban công. Tầm mắt hướng xuống dưới, thu trọn toàn bộ khung cảnh của thành phố. Ánh đèn đường nối liền với ánh đèn từ xe cộ, tạo thành một dải ngân hà lung linh vô tận trải dài khắp thành phố.

Điện thoại để trên mặt bàn vang lên. Cô bước vào cầm điện thoại lên, màn hình hiện lên một dãy số lạ, nhưng lại có đề sẵn tên "Muội Muội Tô San", còn kèm theo cả hình đại diện tự sướиɠ của tiểu bạch thỏ. Hình chụp trên lớp, tiểu bạch thỏ để lộ đôi tai dài, cười tươi như hoa hướng dương tươi mới dưới ánh nắng ấm áp.

Cô bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng gọi quen thuộc: "Trạch tỷ....".

Cô không hề do dự vạch trần việc làm của người kia, giọng nói mang theo tức giận : "Là muội làm?". Tô San bị vạch trần, lại nghe được sự tức giận của người kia, không dám nói lời dư thừa nào: "Vâng ạ....".

Điện thoại và máy tính là thứ vô cùng quan trọng đối với cô, bởi vì hai thứ này được liên kết trực tiếp với máy chủ hệ thống Kỉ Luật của Học Viện, cho dù là kì nghỉ thì vẫn tiếp tục duy trì liên kết. Hơn nữa, cô là trưởng ban, quyền hạn tất yếu cao hơn rất nhiều, có thể truy cập sửa đổi gần như tất cả tài liệu. Vậy nên cô lúc nào cũng đem theo điện thoại bên người, còn thiết lập trên hai thiết bị này ba tầng bảo vệ vững chắc, khó có thể xâm nhập.

Cô tiếp tục tra hỏi nàng: "Từ lúc nào?". Tô San nghiêm túc nhớ lại: "Trong năm học, tỷ để điện thoại trên bàn, còn đang mở sẵn cả mật khẩu nữa...".

Cô lục lại trí nhớ, quả thực có một lần thầy chủ nhiệm đột ngột gọi cô lên văn phòng, lúc đó cô đang kiểm tra lại tài liệu trên hệ thống, nghe thấy thầy gấp rút gọi lên liền sơ suất để lại điện thoại trên bàn, cũng quên không khóa máy.

Ánh mắt cô trở nên sắc bén, giọng điệu mang theo hàn khí lạnh lẽo khiến Tô San bất giác run rẩy: "Có thấy gì không?".

Tô San hiểu ý cô, biết cô đang nói đến máy chủ, liền nói: "Không có, muội không động đến gì hết, sau khi lưu số vào thì muội khóa màn hình, sau đó cũng không có ai động vào".

Nghe được thông tin không bị rò rỉ ra ngoài, giọng điệu cô cũng nhẹ nhàng hẳn đi. Cô chú ý đến mùi thơm từ phòng bếp, liền hỏi người ở đầu dây bên kia: "Ăn cơm chưa?".

Tô San thụ sủng nhược kinh, một lúc sau mới trả lời: "Chưa, muội chưa ăn...". Hàm Trạch cau mày, thúc giục nàng mau đi ăn: "Muộn rồi, mau đi ăn đi, không nên ăn muộn quá".

Nàng cười hì hì, tạm biệt cô, trước khi cúp máy còn hẹn sẽ gọi lại cho cô.

Cuộc gọi đã kết thúc, Hàm Trạch vẫn còn ngồi trên giường, thất thần nhìn chăm chú số điện thoại của người kia , đầu ngón tay vô thức vuốt ve khuôn mặt tràn đầy sức sống trên tấm hình đại diện.

Đến khi dì Hạ gõ cửa phòng, từ bên ngoài gọi cô: "Tiểu thư, bữa tối đã làm xong rồi", cô mới hoàn hồn, cất điện thoại vào túi quần, cùng dì Hạ đi dùng bữa tối.

End chap 16 ~ Continue