Chương 52: Ngươi không phải là đối thủ của ta

Chuyện đội ngũ đứng đầu tân sinh lịch luyện của Lừng Danh Học Viện khıêυ khí©h đội ngũ đứng đầu tân sinh rèn luyện của Lăng Thiên Học Viện, giống như một trận gió thổi khắp học viện.

Hơn nữa mọi người đều biết cuộc trò chuyện của họ lúc đó, nếu không gặp nhau trên thi đấu, chờ tranh tài kết thúc, họ sẽ tại đấu.

Chuyện này đã đẩy lần tranh tài này lên một tầm cao mới, ngày càng nhiều người chờ mong trận bán kết cùng trận chung kết cuối cùng.

Tranh tài khí thế hừng hực tiến hành.

Cố Phong Hoa lại chậm rãi đi dạo xung quanh mỗi đài tỷ thí, khiến những học viên đang khẩn trương chuẩn bị chiến đấu phải nghiến răng.

Chung Uyển Oánh nhìn thân ảnh của Cố Phong Hoa, trong mắt đều muốn phun lửa. Vì sao tiểu tiện nhân này không làm gì cả cũng có thể ung dung tiến vào bán kết một cách không công bằng như vậy? Mà nàng ta, sau bao nhiêu nỗ lực mới có thể tiến vào top 50, trận đấu trước còn thắng thảm, vết thương trên người còn chưa lành.

Mà Cố Phong Hoa lại không chiến mà thắng liên tục hai trận! Người so với người thật bực tức!

Lúc này, Cố Phong Hoa đang theo dõi trận đấu của Lạc Ân Ân. Đối thủ của Lạc Ân Ân là học viên của Lừng Danh Học Viện, thực lực đối phương rõ ràng nhỉnh hơn Lạc Ân Ân một chút.

Trên đài truyền ra tiếng vang leng keng thanh thuý của binh khí đang bàn giao, bạch quang chói mắt. Lúc này trận chiến đã tới hồi gay cấn, Lạc Ân Ân hơi thở dốc, trên cánh tay có một vết thương đang không ngừng chảy máu, tích tích nhỏ giọt trên đài, nhìn mà căng thẳng trong lòng. Mà đối thủ của Lạc Ân Ân lộ có vẻ thong dong hơn rất nhiều, hơi thử của nàng rất vững vàng, hơn nữa trên thân cũng không có vết thương.

Nhìn vào Thánh Châu hiện lên giữa trán hai người, Lạc Ân Ân có sáu viên Thánh Châu, mà đối phương có bảy viên.

Đạo sư xem như trọng tài chăm chú theo dõi trận đấu, trong lòng đánh giá Lạc Ân Ân rất cao. Dưới tình huống đối thủ có thực lực cao hơn, nàng không hề e sợ lui bước mà bình tĩnh đối địch, mấy lần suýt thua lại có thể thay đổi thế cục. Chỉ có điều, thực lực của đối phương từ đầu đến cuối cao hơn nàng một cấp, nàng bây giờ đã lộ ra yếu thế, về lâu dài sẽ tất thua không thể nghi ngờ.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta, hà tất lãng phí thời gian.” Đối thủ của Lạc Ân Ân là một thiếu nữ tên Hà Thu, nàng nhíu mày vô cùng không hiểu Lạc Ân Ân đang kiên trì cái gì.

Lạc Ân Ân chỉ im lặng nhìn Hà Thu, không nói một lời, lại giơ thanh trường kiếm trong tay, tia sáng loé lên, khí thế hừng hực. Thanh kiếm trong tay Lạc Ân Ân lại va chạm kịch liệt với thanh kiếm của Hà Thu, kèm phát ra tiếng vang.

Hà Thu trầm mặt, bảy viên Thánh Châu trên trán phi tốc xoay tròn, bạch quang sáng rực, đột nhiên dùng lực đánh bật Lạc Ân Ân ra. Lạc Ân Ân đập mạnh vào biên giới đài tỷ thí, há mồm thở dốc, khóe miệng rỉ máu. Có lẽ đã thương tổn tới nội tạng. Mà bạch quang trên người Lạc Ân Ân cũng dần dần ảm đạm, Thánh Châu giữa lông mày càng lúc ẩn lúc hiện.

“Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Hà Thu cúi đầu nhìn Lạc Ân Ân, ngạo nghễ nói.

Lạc Ân Ân cắn răng, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.

Mọi người đang vây xem dưới đài cũng đều phát ra một tiếng thở dài, nhất là các học viên của Lăng Thiên Học Viện. Tất cả mọi người đều cho rằng người chiến thắng cuộc tỷ thí này đã được định đoạt.

Nhưng ngay lúc này, một thanh âm ôn hoà đột nhiên vang lên.

“Nếu thua, ngươi sẽ không được ăn một miếng lợn hoa nào. Nếu thắng, lần nào cũng cho ngươi ăn hai chân sau.” Âm thanh nhẹ nhàng tựa như ánh bình minh đầu tiên của buổi sáng, vô cùng dễ nghe. Chỉ là, những lời này có ý gì vậy?