Chương 51: Đừng hy vọng chúng ta sẽ thương hương tiếc ngọc

Cố Phong Hoa thở dài trong lòng, cảm giác ba người này là nhóm đứng đầu tân sinh lịch luyện của Lừng Danh Học Viện lại chạy tới trước mặt bọn nàng để khıêυ khí©h. Thực vô vị......

“Cố Phong Hoa, nếu không gặp trong cuộc tranh tài, chờ tranh tài kết thúc, có dám so đấu với chúng ta không?” Nam tử sát khí mười phần cười lạnh nói.

“Ngươi là ai?” Cố Phong Hoa bình tĩnh vấn đạo.

“Cái gì?” Nam tử sát khí mười phần sững sờ, không phản ứng kịp Cố Phong Hoa đang có ý gì.

“Ta hỏi các ngươi là ai. Không biết các ngươi là ai, đến lúc đó sao có thể so đấu với các ngươi được.” Lạc Ân Ân cười nhạo một tiếng.

Vẻ mặt ba người này đều trở nên khó coi, bọn hắn mộ danh tìm tới, nhưng đối phương thậm chí còn không biết nhóm đứng đầu tân sinh rèn luyện của Lừng Danh Học Viện là ai. Luôn cảm thấy trong tình huống này, bọn hắn thấp hơn đối phương một bậc.

“Phiền An Băng.” Nam tử sát khí mười phần nín nghẹn nói tên mình ra.

“Được.” Cố Phong Hoa gật đầu một cái, biểu thị bản thân đã nhớ, tiếp đó đi về phía trước.

“Cố Phong Hoa, ngươi đừng hy vọng chúng ta sẽ thương hương tiếc ngọc. Chờ đó!” Phiền An Băng nhìn xem Cố Phong Hoa vân đạm phong khinh bộ dáng, càng biệt khuất, ác thanh ác khí thả ra một câu nói như vậy.

Cố Phong Hoa không thèm nhìn bọn hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Nữ tử có tướng mạo diễm lệ thấy bộ dáng của Cố Phong Hoa, đáy mắt thoáng qua tia ám quang, lấy ra một thanh tiểu phi đao từ bên hông rồi bắn về phía bả vai của Cố Phong Hoa. Tiểu phi đao loé lên ánh sáng trắng, tiếng xé gió chợt vang lên, sáu hạt Thánh Châu mơ hồ xuất hiện trên trán nữ tử diễm lệ. Những hạt Thánh Châu màu trắng xoay tròn mang lại mấy phần thánh khiết cho vẻ diễm lệ vốn có của nữ tử kia.

Nữ tử diễm lệ kia lại có thực lực không tầm thường, chẳng ai ngờ rằng nàng ta sẽ đột nhiên ra tay đánh lén.

Ngay khi có người hô lên “Cẩn thận”, lo lắng cho Cố Phong Hoa. Mập trắng bên trái Cố Phong Hoa đột nhiên quay người lại, rút trường kiếm ra như đã sớm chuẩn bị, toàn lực đánh ra một kiếm, ánh sáng trắng chợt hiện không khỏi khiến người ta nhắm mắt lại.

Hào quang loé lên, tiểu phi đao bị Mập trắng trực tiếp đánh trở về đường đi ban đầu, tiếng xé gió bén nhọn vang lên lần nữa.

Tiểu phi đao xẹt qua cánh tay nữ tử diễm lệ, vết thương tuy nông nhưng máu lại chảy ra từng giọt, khiến người ta cảm thấy bàng hoàng.

Nữ tử diễm lệ che vết thương lại, sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Tên mập mạp chết bầm này lại có thực lực mạnh mẽ cùng phản xạ nhanh như vậy. Nàng ta vốn chỉ muốn dọa Cố Phong Hoa, cào xước cánh tay Cố Phong Hoa một chút mà thôi, kết quả không ngờ lại thành ra như vậy.

“Các ngươi cũng đừng hy vọng chúng ta sẽ thương hương tiếc ngọc.” Lạc Ân Ân xoay đầu lại, hướng ba người nhe răng sâm nhiên cười.

“Đi thôi.” Cố Phong Hoa lạnh lùng nói. Vì viện trưởng xú lão đầu, không so đo với ba tên thiểu năng trí tuệ này. Nếu nàng đánh ba người này tới quỷ khóc sói tru làm Lừng Danh Học Viện mất mặt, xú lão đầu sẽ gặp rắc rối. Thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước.

Mập trắng thu kiếm, cùng Lạc Ân Ân vội vàng theo bước chân của Cố Phong Hoa, cứ thế mà đi.

Ba người Phiền An Băng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn Cố Phong Hoa, cho đến khi họ biết mất mới thu hồi ánh mắt lại.

“Lão đại, Cố Phong Hoa này thật khiến người ta chán ghét.” Nữ tử diễm lệ trầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Về sau ngươi lại nhiều chuyện như vậy liền rời đi đi.” Phiền An Băng lạnh lùng nhìn nữ tử diễm lệ, trầm giọng nói.

Nữ tử diễm lệ sững sốt, sau đó biến sắc, định nói gì đó lại bị nam tử có tướng mạo âm nhu kéo tay áo ngăn cả. Nàng ta lúc này mới nhớ tới tính tình tàn khốc nói một không hai của lão đại, nghĩ mà sợ, vội vàng ngậm miệng lại.