“A, có người tới, là ai?” Lạc Ân Ân cùng Mập trắng cảm giác được bên kia có người đang nhanh chóng tới gần, cũng nhíu mày vấn đạo.
“Tham kiến Cố tiểu thư.” Sau một khắc, hai nam tử hắc y xuất hiện trước mặt Cố Phong Hoa, hành lễ với Cố Phong Hoa.
“Các ngươi là ai?” Cố Phong Hoa nghi hoặc, nàng hình như không biết hai người này.
Lạc Ân Ân cùng Mập trắng cũng nghi hoặc nhìn hai người này. Thực lực của hai người này không hề kém, mặc hắc y đeo mặc nạ trùm kín chỉ lộ ra hai mắt, nhưng trên vạt áo kia có thể nhìn thấy ám văn màu vàng. Dường như là hộ vệ của gia tộc?
Khoang đã, trên lưng hai người này đang mang cái gì đó? Hai hộp gỗ thật to?
Chẳng bao lâu sau, bọn Cố Phong Hoa liền biết thứ hai người đang vác trên lưng là cái gì.
“Cố tiểu thư, đây là đồ mà vương gia lệnh chúng ta đưa cho ngài.” Động tác của hai người nhất trí lấy hộp gỗ lớn trên lưng xuống, tiếp đó mở ra trước mặt Cố Phong Hoa.
Hạ tầng của hộp gỗ là nước nóng, thượng tầng mới là hộp đồ ăn, nghĩ đến nước nóng là để giữ ấm đồ đựng trong hộp đồ ăn.
“Đây là dimsum tôm, đây là đậu hũ ky cuộn khoai tây nghiền, đây là bánh bí đỏ nhân đậu đỏ, còn đây là bánh rắc mè. Vương gia sai thuộc hạ nói với Cố tiểu thư rằng những thứ này đều phải ăn nhân lúc còn nóng mới ngon nhất.” Một nam tử hắc y lấy ra từng thứ trong hộp đồ ăn, vừa giới thiệu vừa lấy ra. Còn chu đáo chuẩn bị vài đôi đũa.
“Đây là dưa hấu ướp đá, đây là nho, còn đây là đào, đều được cắt gọn rửa sạch, có thể ăn trực tiếp.” Nam tử hắc y còn lại mở hộp sau lưng ra, hạ tầng là khối băng, thượng tầng là hộp đựng trái cây.
Lạc Ân Ân cùng Mập trắng trừng to mắt nhìn một màn này. Vương gia? Dạ Vân Tịch phái người đưa tới? Đưa tới điểm tâm cùng hoa quả!
Cố Phong Hoa cũng có chút kinh ngạc, nàng không xác định vấn đạo: “Là Vân Tịch bảo các ngươi đưa tới hả?”
“Vâng.” Hai người đồng thanh đáp.
“Các ngươi là hộ vệ của Vân Tịch?” Cố Phong Hoa hỏi.
“Dạ không, chúng ta là ảnh vệ của vương gia ạ.” Hai người lại trả lời.
Cố Phong Hoa cũng trừng lớn mắt. Hộ vệ cùng ảnh vệ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hộ vệ đông đảo số lượng, người hoàng gia đều có, thực lực mặc dù không tầm thường nhưng cũng không quá mạnh. Nhưng ảnh vệ thì khác, số lượng thưa thớt, phải bỏ rất nhiều tâm huyết cùng thời gian mới bồi dưỡng được, thực lực cao cường, lòng trung thành tuyệt đối đến đáng sợ. Chủ tử muốn bọn hắn chết, bọn họ sẽ không chớp mắt mà cắt cổ.
Dạng ảnh vệ này, bây giờ lại bị Dạ Vân Tịch sai sử để giao thức ăn cho nàng......
Thao tác bảo ảnh vệ làm nhân viên chuyển phát nhanh của Dạ Vân Tịch khiến Cố Phong Hoa chấn kinh, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Loại cảm giác này rất phức tạp, rất vi diệu, cụ thể là gì, nàng cũng không thể nói rõ. Chỉ là, ngực của mình có hơi ấm áp.
“Hàng đã giao xong, chúng ta cáo từ.” Hai tên ảnh vệ lại hành lễ với Cố Phong Hoa, tiếp đó cõng hộp gỗ lớn, quay người nhanh chóng rời đi. Chỉ lưu lại hai bóng lưng cho ba người Cố Phong Hoa.
“Thơm quá đi.” Lạc Ân Ân hít một hơi, rất say mê nói.
Mập trắng mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt của hắn đã thả ra thiên ngôn vạn ngữ.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi đi, cùng ăn chung.” Cố Phong Hoa dùng nước sạch rửa tay trước, lúc này mới cầm đũa lên bắt đầu ăn. Hương vị mỗi loại điểm tâm đều vô cùng ngon miệng, ba người Cố Phong Hoa ăn rất hài lòng.
“Vân Tịch thực sự là người rất tốt.” Cố Phong Hoa thích ý nheo mắt, ăn xong điểm tâm, cắn một miếng dưa hấu ướp đá, cảm khái.
Lạc Ân Ân cùng Mập trắng phồng quai hàm, gật đầu như gà con mổ thóc.