Chương 35: Gảy bàn tính còn hơn chưởng quỹ

“Ta biết, nếu ta không ra tay thì ngươi cũng sẽ không có chuyện gì.” Dạ Vân Tịch hơi quay đầu nhìn Cố Phong Hoa đang nhìn hắn, thấp giọng chỉ có hai người nghe được,”Cơ mà, loại người này cứ để ta xử lý đi, miễn làm ô uế tay của ngươi.”

“Vậy cám ơn nhiều.” Cố Phong Hoa cười đáp lại Dạ Vân Tịch.

“Ngươi là ai?” Giang Tử Y đứng dậy, lạnh lùng nhìn Dạ Vân Tịch, tức giận vấn đạo.

Dạ Vân Tịch liếc nhìn Giang Tử Y, trên mặt hoàn toàn lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Giang gia là gia tộc duy nhất ở Quang Hoa Quốc dùng hai loại thanh kiếm làm vũ khí. Có vẻ như Giang Hoài Cổ bình thường đánh ngươi chưa đủ nhiều nên ngươi còn đầu gấu như vậy, không có học ngoan gì cả.”

“Ngươi là ai hả! Dám cả gan gọi tên tổ phụ của ta!” Giang Tử Y biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng Cố Phong Hoa lại nghe thấy trong giọng điệu của hắn có chút chột dạ khó nhận ra.

Hai tên tùy tùng kia nguyên bản đang mờ mịt, rồi đột nhiên có người bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt đại biến, ghé sát vào tai Giang Tử Y. Không biết nói cái gì mà sắc mặt Giang Tử Y trong nháy mắt biến xấu, hắn lại ngẩng đầu nhìn Dạ Vân Tịch, vẻ mặt tức giận thế mà xen lẫn chút sợ hãi.

“Giang Tử Y, tranh tài cho tốt, xong rồi thì ngoan ngoãn về nhà đi.” Thanh âm của Dạ Vân Tịch trầm thấp chậm rãi, nhưng lại khiến cho Giang Tử Y lạnh lẽo sống lưng.

“Vâng......” Giang Tử Y lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã nhu thuận trả lời. Hắn thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Dạ Vân Tịch, tiếp đó mang hai tên tùy tùng của mình rảo bước rời đi, trông bóng lưng giống như đang chạy trối chết vậy.

“Dạ Vân Tịch!”

“Dạ Vân Tịch!”

Những người xung quanh đều reo hò, Dạ Vân Tịch đánh mạnh vào mặt đối phương, nhờ đó mà bảo vệ được danh dự của Lăng Thiên Học Viện.

Lúc này, Cố Phong Hoa nhìn về phía người ban đầu bị một kiếm của Giang Tử Y đánh bay. Nàng tiến lên vài bước, đi tới trước mặt người kia, mỉm cười hỏi: “Vị công tử này, ngươi không sao chứ? Cám ơn ngươi tương trợ. Viên đan dược này xem như là tạ lễ của ta.”

Người kia vốn dĩ khóe miệng đổ máu đang được người khác đỡ lên, bây giờ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Cố Phong Hoa trước mắt mình, lại nhìn thấy nụ cười như gió xuân của Cố Phong Hoa. Ôi thôi, mũi của hắn bắt đầu chảy máu rồi.

“Ngươi không sao chứ?” Cố Phong Hoa lại mở miệng hỏi.

“Hẳn là không đáng ngại.” Học viên bị thương kia không nói gì, Dạ Vân Tịch bước lên phía trước vài bước lại mở miệng nói. Hắn tiếp nhận viên đan dược trong tay Cố Phong Hoa rồi nhét vào tay của người kia, thấm thía nói, “Thấy chuyện bất bình xuất thủ tương trợ là chuyện tốt, nhưng trước tiên ngươi phải bảo toàn chính mình thì mới có sức lực trợ giúp người khác được.”

Lạc Ân Ân tự động phiên dịch những này lời này thành: Nếu không có thực lực thì đừng ra ngoài khoe mẻ. Ừm, nói rất có lý đó nha.

“A! Vâng vâng, Dạ công tử dạy phải. Ta hiểu rồi, về sau ta sẽ lượng sức mà đi.” Người kia nhìn thấy Dạ Vân Tịch, trong nháy mắt tỉnh táo lại. Hắn cũng là người hâm mộ trung thành của Dạ Vân Tịch, bây giờ nghe thần tượng nói với mình như vậy, trong lòng đã kích động muốn hỏng.

“Vậy thì tốt rồi.” Dạ Vân Tịch gật đầu một cái, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Cố Phong Hoa, “Phong Hoa, chúng ta đi thôi. Ngươi muốn ra ngoài mua chút đồ phải không, ta đi cùng ngươi.”

“Hả?” Cố Phong Hoa cũng lấy lại tinh thần, gật đầu, “Cũng được. Mà vừa rồi cám ơn ngươi.”

“Đi thôi.” Dạ Vân Tịch rời đi cùng Cố Phong Hoa và Lạc Ân Ân. Đi được mấy bước, Cố Phong Hoa nghe thấy Dạ Vân Tịch thấp giọng nói thầm, “Cũng may, viên đan dược ngươi cho hắn không tốt như vậy. Nhưng vẫn có chút lãng phí.”

“Cái gì?” Cố Phong Hoa nghi hoặc quay đầu nhìn Dạ Vân Tịch, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Dạ Vân Tịch vẫn là vẻ thản nhiên.

“Không có gì.” Dạ Vân Tịch bình tĩnh vô cùng, giống như lời hắn vừa nói chỉ là ảo giác của Cố Phong Hoa.

Cố Phong Hoa có chút mờ mịt, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Đi trên đường, Dạ Vân Tịch hỏi Cố Phong Hoa: “Ngươi muốn mua cái gì?”

“Ờm, mua chút đồ ăn vặt rồi đến cửa hàng y phục xem có kiểu dáng gì mới không.” Cố Phong Hoa trả lời, nào có nữ tử không thích đẹp chứ. Đối với võ giả, trên người có quá nhiều trang sức sẽ khá bất tiện. Nhưng y phục thì khác, ngay cả y phục dùng để chiến đấu, các cửa hàng cũng có thể tạo ra nhiều kiểu dáng rất đẹp mắt.

“Được, để ta trả tiền đi, xem như đáp tạ ân cứu mạng của ngươi.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Vân Tịch ngoài thanh lãnh thì không có biểu lộ gì nhiều, nhưng sâu trong mắt lại có một tia mềm mại.

“Vậy đa tạ.” Cố Phong Hoa cũng không khách khí với Dạ Vân Tịch, nói đùa, “Ta bây giờ cảm thấy mạng của ngươi không chỉ bằng mười lăm con heo sữa rồi.”

Có thể không nói chuyện này được không? Trong đôi mắt đẹp của Dạ Vân Tịch thoáng hiện một tia bất đắc dĩ.

Khi đến Ngũ Hương Trai, tiểu nhị nhìn thấy Cố Phong Hoa đi tới liền nhanh chóng nhiệt huyết hoan nghênh vào trong. Khuôn mặt của chưởng quỹ cũng sắp cười thành một đóa hoa cúc. Mỗi lần vị Cố tiểu thư này tới, hàng tồn trong tiệm bọn họ cơ bản gần hết chín thành.

Lạc Ân Ân đứng trong tiệm, hít một hơi thật sâu. Không khí nơi này đều tràn ngập hương vị ngọt ngào, nàng cảm thấy nơi này chính là tiên giới!

“Như thường lệ, lần này mang đến 100 cân.” Cố Phong Hoa nói với chưởng quỹ.

“Được được, Cố tiểu thư, mời ngài thượng tọa, ta lập tức sai người chuẩn bị.” Chưởng quỹ xoa xoa tay, hai mắt phóng kim quang. Mỗi lần Cố tiểu thư ra tay hào phóng thì lần nào cũng bo thêm tiền. Cho dù bọn họ có tính toán cao, Cố tiểu thư cũng sẽ không so đo.

Ba người Cố Phong Hoa ngồi xuống, chưởng quỹ sai người mang trà ngon lên, bắt đầu đốc thúc bọn tiểu nhị lấy hết đồ ăn vặt ra chất thành đống để Cố Phong Hoa thuận tiện bỏ vào vòng tay trữ vật.

Lạc Ân Ân nhìn chằm chằm vào các loại đồ ăn trong tiệm, còn kém nữa sẽ chảy nước miếng.

Một lúc sau, chưởng quỹ mới cười rạng rỡ tiến lên nói: “Cố tiểu thư, mời ngài kiểm tra và nhận. Tổng cộng là tám trăm lượng bạc.”

Cố Phong Hoa gật đầu, đứng dậy cất đồ vào trong vòng tay trữ vật.

Dạ Vân Tịch lúc này cũng đứng lên, nhìn chưởng quỹ rồi nói: “Đơn giá ngươi đánh không sai chứ?”

“Không sai, không sai, tiệm chúng ta là tiệm danh tiếng lâu đời hơn trăm năm, già trẻ không gạt.” Chưởng quỹ không biết Dạ Vân Tịch, nhưng nhận ra long văn ngọc bội bên hông hắn, biết người trước mắt hẳn là người trong hoàng thất, nói chuyện càng cẩn thận từng li từng tí.

“Vậy thì tốt.” Dạ Vân Tịch thản nhiên nói: “Ngươi tính toán sổ sách sai rồi, thu nhiều hơn hai ba lượng.”

“Cái gì?” Nụ cười trên mặt Chưởng quỹ cứng đời, lúng túng nói, “Không, không thể nào. Ta đã tính rồi mà.” Chưởng quỹ nói, lại đi lấy bàn tính lại.

“Không cần.” Dạ Vân Tịch chợt lấy ra một cái bàn tính nhỏ màu vàng giống như ảo thuật, tiếp đó bắt đầu cạch cạch gảy bàn tính, “Thịt bò khô ngũ vị hương 100 cân là năm mươi tám lượng, thịt bò khô hương lạt 100 cân là năm mươi bảy lượng......”

Chưởng quỹ trợn mắt há hốc mồm nhìn người khí chất ưu nhã hoa lệ trước mặt, lại một mặt si ngốc nhìn chiếc bàn tính vàng trong tay Dạ Vân Tịch. Có ai có thể nói cho hắn biết, tại sao người trong hoàng thất gảy bàn tính còn nhanh hơn và tốt hơn lão chưởng quỹ là hắn vậy?

Không đúng, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, người có thân phận quý phái này hẳn là không thiếu tiền mà? Bây giờ vì hai ba lượng, tính toán tinh tường như thế? Có đôi khi Cố tiểu thư khen thưởng cho bọn hắn không chỉ mười lượng bạc thôi đâu!