Chương 30: Nhàn nhạt ưu thương

“Bộ mặt thật gì thế?” Dạ Vân Tịch hỏi một câu.

“Ngươi không phải đã thấy rồi sao?” Cố Phong Hoa liếc Dạ Vân Tịch, thản nhiên nói.

Dạ Vân Tịch nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Cố Phong Hoa, tiếp đó trầm mặc.

Những bàn tiệc số lượng có hạn của Trân Tu lâu danh bất hư truyền, một bàn đồ ăn mới lạ đều đủ sắc hương vị, khiến thái độ của Cố Phong Hoa đối với Dạ Vân Tịch khá hơn nhiều.

“Dạ công tử, hay gọi ngươi là vương gia sẽ được hơn? Ngươi quả là một người tốt.” Cố Phong Hoa ăn xong một miếng thịt mềm, mỉm cười nói với Dạ Vân Tịch.

“Cứ gọi ta là Vân Tịch.” Dạ Vân Tịch nói xong, thấy Cố Phong Hoa hơi nhíu mày liền bổ sung, “Sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, ta sẽ thường xuyên mời bằng hữu tới đây ăn.”

“Được, Vân Tịch, ngươi thực sự là người tốt.” Cố Phong Hoa nuốt lại câu “chúng ta không có quen như vậy” mới vừa đến mép, mặt không đổi sắc nói.

“Đúng đúng, Vân Tịch, ngươi thực sự là người tốt, một người rất rất tốt.” Lạc Ân Ân ăn đến mức mặt mày hớn hở, nàng vốn cũng không phải là người kinh thành nên chưa từng ăn qua món ngon như vậy, hôm nay tự nhiên ăn vui vẻ đến bay lên.

“Vân Tịch huynh, ngươi thực sự hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất mỹ nam.” Mập trắng vừa nói vừa cắn miếng xương sườn trong miệng.

“Hả?” Dạ Vân Tịch mờ mịt, lời Mập trắng nói khiến hắn hoàn toàn hiểu được.

“Chậc, vì ăn mà ngay cả tiết tháo cũng không cần.” Tiểu bạch hoa Tiện Tiện trong đầu Cố Phong Hoa xem thường đám người này, tiếp đó sau một khắc liền bóp lấy cuống họng ra vẻ ỏn a ỏn ẻn nói với Cố Phong Hoa, “Chủ nhân, người ta cũng muốn ăn, đút cho người ta một miếng đi ~~ có được không ~~ chủ nhân ngươi là tốt nhất nhất nhất ~~”

Cố Phong Hoa mặt không biểu tình kéo tiểu bạch hoa trên tóc mai xuống, ném lên ghế bên cạnh: “Ngươi tự ăn đi!”

“Hu hu, chủ nhân ngươi không còn yêu người ta nữa, không còn muốn đút cho người ta nữa......” Tiểu bạch hoa vốn đang giả vờ khóc, nhưng sau một khắc không nói nhảm nữa mà duỗi dây leo ra, cầm đôi đũa lên rồi bắt đầu ăn. Nếu còn nói nhảm nữa, đĩa trên bàn đều sẽ trống không!

Lúc này, Dạ Vân Tịch đang giơ đũa cũng cứng lại giữa không trung.

Hắn kinh hãi nhìn một màn trước mắt. Thứ nhất là ngạc nhiên về tốc độ dùng cơm của ba người Cố Phong Hoa, thứ hai là ngạc nhiên đóa Yêu thực kia thế mà tự cầm đũa lên rồi điên cuồng ăn, tốc độ tuyệt không hề chậm hơn ba người Cố Phong Hoa!

Ngay tại lúc hắn đang kinh ngạc, đĩa trên bàn đã trống bảy tám phần!

“Vân Tịch huynh, ăn đi, đừng ngừng, mau ăn đi.” Mập trắng nhìn Dạ Vân Tịch đang sững sờ, lên tiếng nhắc nhở.

“Ừ, được.” Dạ Vân Tịch gật đầu, tiếp đó đũa của hắn hướng về phía một miếng sườn xào chua ngọt. Không đợi đũa của hắn chạm vào miếng xương sườn kia, một đôi đũa khác duỗi ra, trực tiếp gắp miếng xương sườn đi.

Dạ Vân Tịch ngẩng đầu nhìn theo chiếc đũa, liền thấy Lạc Ân Ân đang đưa miéng xương sườn vào miệng. Lạc Ân Ân thấy Dạ Vân Tịch nhìn qua, cười tủm tỉm nói: “Mau ăn đi, đừng khách khí, Vân Tịch, ngươi mời khách ngươi càng không được khách khí nha.”

Tâm tình Dạ Vân Tịch có chút phức tạp, tiếp đó hắn lại đưa đũa về phía miếng gà cay, một đôi đũa khác mau hơn mà gắp mất mục tiêu của hắn.

Hắn mờ mịt ngẩng đầu, liền thấy Mập trắng vô tội nhìn hắn, tiếp đó vừa nhìn vừa đưa chiếc đũa gắp miếng gà cay vào miệng.

“Đúng thế, Vân Tịch huynh, ngươi mau ăn đi, đừng khách khí với chúng ta.” Mập trắng nói lời này mặt không đỏ tim không đập.

Tiểu bạch hoa Tiện Tiện nhanh chóng tự mình phong quyển tàn vân gắp thức ăn, còn vô cùng chân chó gắp thức ăn cho chủ nhân Cố Phong Hoa nhà mình. Đũa của Dạ Vân Tịch dừng lại trên khoảng không của mâm, vừa định gắp, Tiện Tiện biến ra năm cái dây leo, cầm năm đôi đũa, gắp hết rau trên đĩa. Đưa ba miếng cho Cố Phong Hoa, hai miếng để lại cho mình.

“Vân Tịch, đừng khách khí, mau ăn đi.” Cố Phong Hoa nhẹ nhàng mỉm cười, mặt không đổi sắc ăn miếng mà Tiện Tiện hiếu kính cho nàng. Không để ý đến cái đĩa dưới chiếc đũa của Dạ Vân Tịch đã trống không.

Ta, ta không phải muốn khách khí mà...... Ta cũng muốn ăn, xin các ngươi cho ta chút cơ hội đi...... Trong lòng Dạ Vân Tịch bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác thê lương, càng nhiều hơn chính là nhàn nhạt ưu thương.

Ăn xong bữa cơm này, Dạ Vân Tịch có chút buồn bực.

Hắn vẫn còn đói lắm......

Cuối cùng, Cố Phong Hoa vẫn hảo tâm nói: “Vân Tịch, chúng ta đi chợ đêm của học viện ăn vặt đi, ta thấy ngươi chưa ăn được bao nhiêu.”

“Được.” Dạ Vân Tịch nghe được lời này, đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười. Dạ Vân Tịch mỉm cười khiến tiểu cô nương bên cạnh liên tục nhìn về phía bên này, người đẹp dù ở bất cứ nơi đâu cũng luôn thu hút sự chú ý như vậy.

Trở lại học viện, Cố Phong Hoa đãi Dạ Vân Tịch hai bát mì lạnh. Đây là lần đầu tiên Dạ Vân Tịch tới chỗ như thế và ăn loại đồ ăn này.

“Hương vị, rất ngon.” Dạ Vân Tịch ăn tới bát thứ hai, hơi kinh ngạc.

Đó là bởi vì ngươi đói bụng, đồ ăn ngon sẽ trở nên càng ngon hơn. Cố Phong Hoa nghĩ thầm.

“À đúng rồi, chuyện lần trước, người cạnh ngươi có bắt được không?” Cố Phong Hoa nhìn như lơ đãng nói một câu như vậy.

“Bắt được rồi. Cảm tạ ngươi quan tâm.” Dạ Vân Tịch nói đến đây, trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng qua một tia thâm trầm.

“Chủ nhân ngươi đang nói gì thế?” Tiểu bạch hoa Tiện Tiện nhịn không được mà hỏi trong đầu Cố Phong Hoa. Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đang nghiêm túc ăn mì lạnh nên không để ý Cố Phong Hoa cùng Dạ Vân Tịch đang nói cái gì.

“Ngươi đã quên lần trước hắn suýt chút nữa bị người ta đánh thành chó, bị người ta hạ độc rồi hả. Có lẽ người hạ độc là người rất thân cận với hắn đấy.” Cố Phong Hoa trả lời.

“Oa, là thế à. Bị người thân cận hạ độc, nếu không cũng sẽ không bị đánh thành chó như vậy.” Tiện Tiện bừng tỉnh.

......

Bởi vì... nhờ bữa cơm này, mối quan hệ giữa Dạ Vân Tịch cùng mấy người Cố Phong Hoa trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Sau khi trở lại học viện, mấy người cáo biệt.

“Phong Hoa, khi nào các ngươi muốn ăn bữa tiệc số lượng có hạn ở Trân Tu lâu, cứ nói trước với ta.” Dạ Vân Tịch mỉm cười nói.

“Được, cám ơn ngươi nha, Vân Tịch, ngươi thật là một người tốt. Lần sau chúng ta cũng sẽ mời ngươi ăn cơm.” Cố Phong Hoa hào phóng phát thẻ người tốt cho Dạ Vân Tịch.

Dạ Vân Tịch gật đầu đáp ứng, chỉ là hắn cảm thấy câu “ngươi thật là một người tốt” này có điểm quái dị, nhưng cụ thể quái dị như thế nào lại không nói ra được.

Sau khi cáo biệt, mỗi người trở về túc xá của mình.

Nơi ở của Dạ Vân Tịch là một tiểu viện riêng. Loại tiểu viện riêng này rất ít, người có thể ở nơi này nhất định phải có thân phận cao quý cùng thực lực cường đại, hoặc có cống hiến với Hưng Hoa Quốc.

Trở lại tiểu viện không một bóng người, Dạ Vân Tịch lẳng lặng đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trong bầu trời đêm. Ánh trăng lạnh lẽo âm thầm lan toả khắp mọi ngóc ngách trong sân, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Vân Tịch, khiến khuôn mặt của hắn trở nên mờ ảo. Hắn chậm rãi thu hồi nhãn thần, ánh mắt dần dần lạnh lùng.

Hắn không bao giờ nghĩ rằng người hạ độc hắn lại là mẫu thân hắn, nếu không làm sao hắn có thể bị trúng độc mà không chút phòng bị nào .

Nếu như ngày đó hắn không gặp được Cố Phong Hoa, hắn e rằng......