Chương 25: Trả giá kỳ hoa

Cố Phong Hoa để Tiện Tiện tiếp tục nướng lợn hoa, nàng thì tiếp tục ăn đồ vặt, xem thoại bản, đợi Lạc Ân Ân cùng Mập trắng tới sau khi tan học.

Khi Mập trắng cùng Lạc Ân Ân đến, lợn hoa đã nướng được một chút.

Cố Phong Hoa đưa mười con lợn hoa còn dư lại cho Mập trắng, bảo hắn tích trữ. Còn lại mấy con, Cố Phong Hoa lưu lại cho mình.

“Oa! Đâu ra nhiều con lợn hoa vậy, tốn rất nhiều tiền phải không?” Hai mắt Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đều tỏa sáng.

“Có người xô rớt lợn hoa của ta, đây là bồi thường.” Cố Phong Hoa lười giảng giải, tuỳ tiện nói.

“Oa! Người này thật hào phóng.” Lạc Ân Ân cùng Mập trắng vui mừng đến mức hai mắt đều híp lại.

Ngây thơ, tiểu bạch hoa Tiện Tiện chửi thầm. Hai tên này quả nhiên là ngốc bạch điềm......

Sau khi ba người đắc ý ăn xong heo sữa quay, thu thập xong bát đũa, lúc này mới từ từ bước ra rừng cây.

“Oa, ăn ngon thật á.” Lạc Ân Ân còn vương vấn hương vị,”Nó ngon hơn heo sữa quay thông thường rất nhiều.”

“Phong hoa, không ngờ ngươi nướng thịt thật giỏi nha.” Mập trắng cũng tán thưởng.

“Chỉ nướng thịt là ổn thôi, những thứ khác thì hoàn toàn không sánh được ngươi. Cũng chỉ có mỹ nam ngươi mới có thể làm ra nhiều đồ ăn ngon như vậy , ta tam sinh hữu hạnh mới gặp được tuyệt thế nhân tài như ngươi.” Cố Phong Hoa mỉm cười, nói một tràng lời trái lương tâm.

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, mỹ nam có trù nghệ giỏi như ta, trong thiên hạ này thật sự không tìm ra được mấy đâu. Yên tâm, yên tâm, về sau sẽ nấu đồ ăn thực ngon cho ngươi.” Mập trắng được khen đến tâm hoa nộ phóng, có qua có lại nói,”Chỉ cần có nguyên liệu thì muốn ăn cái gì ta cũng đều làm cho ngươi.”

Lạc Ân Ân ở một bên nghe đến khóe miệng co giật, một đầu đầy hắc tuyến. Phong Hoa, ngươi vì ăn mà lương tâm cùng tiết tháo cũng không cần sao? Vì mỹ thực cũng đủ liều.

Tiện Tiện chuyển động bàn hoa của nó, không dám nói lời nào, chỉ dám chửi thầm chủ nhân nhà mình âm hiểm gian trá, có thể dễ dàng dụ dỗ người ta khổ cực nấu cơm cho mình như vậy. Ói nữa cái rãnh một chút, Mập trắng cũng thật khờ bạch ngọt, dễ dỗ dành quá.

......

Ban đêm, Lăng Thiên Học Viện đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều có đèn đường chiếu sáng. Đèn đường là một loại khoáng thạch phát sáng, đường trong kinh thành chỉ có đại lộ mới có loại quặng chiếu sáng, còn các đường khác đều là đèn dầu đèn l*иg. Có thể tưởng tượng được tài lực của Lăng Thiên Học Viện không phải bình thường.

Trong một góc của học viện có một khu chợ vô cùng náo nhiệt. Khu chợ này dành cho các đạo sư cùng các học viên mua bán đồ dùng. Người có chút tiền có thể tự mình mở một cửa hàng nhỏ, người không có tiền thì bày hàng vỉa hè. Ven chợ là khu bán đồ ăn vặt, người bán ăn vặt cũng là đạo sư hoặc học viên.

Lăng Thiên Học Viện không bao giờ hạn chế sở thích cùng hứng thú của các học sinh, miễn là không phạm phải điều cơ bản thì muốn làm gì cũng được. Có lẽ bởi vì... chút sở thích này vào một ngày nào đó bỗng nhiên phúc lâm tâm chí tấn cấp đột phá thì sao?

Cho nên, đôi khi có thể nhìn thấy những nhân vật có cấp bậc như phó viện trưởng vào chợ bán mì hoành thánh, hoặc đạo sư thực lực cao cường nào đó đang bán bánh bao xí muội.

Mà xung quanh chợ là các cửa hàng hoặc quầy hàng nhỏ bán một số loại thảo dược, đan dược, khoáng thạch.

Sau giờ học vào buổi chiều, nơi này sẽ bắt đầu trở nên sôi động và kéo dài cho đến tận khuya.

Khi đám người Cố Phong Hoa ăn xong bữa tối liền lựa chọn tới đây dạo chơi, xem xem có thể đào được thứ gì hữu dụng không.

Một lát sau, ba người mỗi người một tay cầm túi giấy dầu chứa đầy gói thịt sốt, một tay cầm một xâu ô mai mứt quả, vừa đi vừa ăn.

“Chờ đã, chúng ta không phải đến xem có thứ gì hữu dụng mua được sao?” Mập trắng cắn một miếng ô mai, liếʍ liếʍ bọc đường nơi khóe miệng, nháy mắt nói. Nói là tới nhặt nhạnh đồ tốt, kết quả làm sao lại ăn nữa rồi?

“Đúng vậy, nhưng điều này không quan trọng. Dân dĩ thực vi thiên, trời đất bao la, ăn là lớn nhất.” Lạc Ân Ân chợt bừng tỉnh, lại hùng hồn nói.

Cố Phong Hoa liếc nhìn Lạc Ân Ân đần độn, ăn hàng thì ăn hàng, còn tìm lý do đại thượng như thế, thực phục nàng rồi.

“Tiêu cơm một chút rồi về. Ngày mai ta cũng tới lớp.” Sau khi Cố Phong Hoa ăn xong mứt quả trong tay, thấp giọng nói,”Vỏ bọc đường nhiều quá, hơi ngấy.”

“Lần sau ta sẽ làm mứt quả cho các ngươi.” Mập trắng chép miệng, cũng cảm thấy bọc đường trên mứt quả hơi nhiều.

“Oa, ngươi còn có thể làm mứt quả nữa hả?” Lạc Ân Ân kinh ngạc.

“Tất nhiên. Ta là ai, ta thế nhưng là......” Mập trắng lại bắt đầu khoe khoang.

Cố Phong Hoa liếc nhìn quầy hàng bên cạnh thì thấy một vật kì lạ, đó là một hắc thạch hình bầu dục trông rất bình thường. Nhưng không biết vì sao, Cố Phong Hoa chỉ nhìn thoáng qua liền chú ý tới mức không thể dời ánh mắt.

“Lão bản, đây là cái gì?” Cố Phong Hoa tiến lên, cầm hắc thạch hình bầu dục rồi hỏi. Nó khá trơn nhẵn và mát lạnh.

“Phân phượng hoàng.” Lão bản là một lão giả nhìn vào khoảng sáu mươi tuổi, hẳn là đạo sư của Lăng Thiên Học Viện. Ông nhướng mi liếc nhìn Cố Phong Hoa, nói một cách lạnh lùng.

Cố Phong Hoa giật khóe miệng một cái, mặc dù biết đối phương nói tám chín phần mười không phải sự thật, nhưng vẫn cảm thấy khối đồ trong tay này có chút phỏng tay.

“Lão bản, trò đùa lạnh của ngươi chính xác rất thích hợp để kể trong thời tiết này đó.” Cố Phong Hoa gượng cười hai tiếng,”Xin hỏi lão bản, đây rốt cuộc là cái gì, giá bao nhiêu?”

“1000 lượng vàng.” Lão giả lại nói như vậy.

“Mắc thế? Có thể rẻ hơn một chút được không?” Lạc Ân Ân lại gần, vừa vặn nghe được lão giả báo giá, kinh hô.

“Đúng vậy, có thể rẻ hơn chút không?” Mập trắng cũng ở bên cạnh, nói.

“Có thể.” Lão giả không nhanh không chậm đáp.

“Bao nhiêu?” Lạc Ân Ân hưng phấn vấn đạo.

“Một đồng.” Lão giả chậm rãi nói, tiếp đó ông nhìn vẻ mặt như bị táo bón của ba người Cố Phong Hoa, tâm tình vui vẻ thúc giục, “Mau đưa tiền rồi lấy đi, đừng ở đây cản trở việc làm ăn của ta.”

Miếng thịt muối trong miệng Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đều suýt chút nữa rớt xuống. Đây là thần chuyển ngoặt gì? 1000 lượng vàng bỗng thành một đồng.

Cố Phong Hoa một lời khó nói hết lấy ra một đồng, đưa cho lão giả, cầm hắc thạch hình bầu dục rồi xoay người rời đi. Lạc Ân Ân cùng Mập trắng vội vàng theo sau.

“Phong Hoa, người kia có phải đang đùa chúng ta không?” Sau khi đi xa, Lạc Ân Ân mới hồi phục tinh thần lại.

Mập trắng cũng bừng tỉnh: “Đúng thế, nếu không phải thì sao có thể bán đồ kiểu vậy được? Người nọ là ai? Phải đạo sư trong học viện không?”

“Không......” Cố Phong Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, “Người kia chính là viện trưởng. Nếu ta đoán không sai, cái này mới là phần thưởng thực sự cho người đứng đầu buổi rèn luyện chúng ta.”

“Cái gì?!” Lạc Ân Ân cùng Mập trắng kinh hãi kêu lên một tiếng, tiếp đó quay đầu lại, kết quả quán nhỏ vừa rồi đã không có người nữa.

“Đừng nhìn, đợi ổng tiêu khiển xong chúng ta liền đi.” Cố Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, lão già thối tha này.