"Đúng vậy, không biết Cố Phong Hoa sử dụng thủ đoạn gì để người ta cam tâm tình nguyện mang nàng, chắc chắn không phải là thủ đoạn tốt đẹp gì......” Giọng cô gái nói chuyện càng ngày càng nhỏ, tiếp đó chú ý sắc mặt Chung Uyển Oánh, sợ Chung Uyển Oánh thân là bạn tốt của Cố Phong Hoa lên tiếng trách cứ nàng ta, nhưng nằm ngoài dự liệu của nàng ta, Chung Uyển Oánh thật giống như không nghe thấy nàng ta nói chuyện, không nói một lời.
Chung Uyển Oánh chỉ gắt gao nhìn Cố Phong Hoa đứng trên đài chuẩn bị lãnh thưởng, không ai biết tâm tình giờ khắc này của nàng ta.
Ngay từ đầu, nàng ta muốn tìm Cố Phong Hoa họp thành đội, thế nhưng lại không tìm thấy Cố Phong Hoa. Trong quá trình rèn luyện, nàng ta cũng đi tìm Cố Phong Hoa nhưng vẫn không tìm được người.
Không ngờ Cố Phong Hoa lại ôm đùi người khác, còn lấy được hạng nhất!
Chung Uyển Oánh nắm chặt nắm đấm của mình, u quang chợt lóe lên đáy mắt.
Trên đài, Mập trắng cùng Lạc Ân Ân chờ mong. Cố Phong Hoa lại biểu lộ bình tĩnh nhất.
“Keng keng~ Phần thưởng đặc biệt ta cho các ngươi chính là cái bồn ngâm chân mà ta thích nhất. Ta nói các ngươi, mỗi khi trời tối bong bóng nóng chân có trợ giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ......” Nhiễm Hồng Tuyết cười híp mắt nói với nhóm Cố Phong Hoa, nhưng nói đến phần sau tựa hồ không nói được nữa, Cố Phong Hoa biết hắn không biên được. Hắn tổng kết, “Tóm lại, đó là một đồ tốt. Được rồi, lễ trao giải năm nay kết thúc mỹ mãn, mọi người giải tán đi.”
Tiếp đó, Nhiễm Hồng Tuyết liền vắt chân lên cổ chạy, lưu lại đám người một mặt mộng bức.
Lạc Ân Ân cùng Mập trắng mờ mịt đối mặt, xảy ra chuyện gì?
Phần thưởng đâu?
Bảo kiếm phẩm chất tốt đâu?
Số tiền thưởng lớn đâu?
Phần thưởng thần bí ngoài định mức đâu?
Không có, không hề có!
Chỉ có một chậu rửa chân bằng sắt......
Lão thất phu này! Cố Phong Hoa cắn răng, nàng biết ngay, nàng biết ngay sẽ như vậy mà!
Hoàn toàn tĩnh mịch, chờ Nhiễm Hồng Tuyết đi rất lâu về sau, đám người mới bộc phát ra một hồi chấn thiên cười vang.
Nhịn không được, không có cách nào, thật sự nhịn không được. Những người bị nhóm Cố Phong Hoa đánh cướp, oán giận trong lòng tiêu tán rất nhiều, càng nhiều hơn chính là cười trên nỗi đau của người khác.
Đây là phần thưởng đặc biệt nhất, khôi hài nhất của Lăng Thiên Học Viện từ trước tới nay.
Hạng nhất mà kết quả không có gì cả, còn kém rất rất xa hạng hai cùng hạng ba thì không nói, chỉ lấy một cái chậu rửa chân, còn là đồ người khác đã dùng qua. Xem như viện trưởng đã dùng qua, nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi đây là một chậu rửa chân có thể phát ra mùi vị khác thường.
“Đây là đang đùa ta sao? Đùa ta sao?” Lạc Ân Ân còn chưa từ trong đả kích cực lớn lấy lại tinh thần, hai mắt vô thần nhìn Cố Phong Hoa, lẩm bẩm tái diễn. Không có tiền, một đồng tiền cũng không có!
Mập trắng cầm chậu rửa chân, cũng lộ vẻ mặt không thể tin: "Đây chính là phần thưởng thần bí???”
"Ừ, đó là phần thưởng thần bí duy nhất của chúng ta.” Cố Phong Hoa giật khoé miệng một cái, tàn nhẫn nói với hai người một mặt tiêu tan, "Được rồi, tiếp nhận sự thật này đi. Đừng tiếp tục sống trong mộng nữa, cùng lắm thì ta mời các ngươi đi ăn tiệc.”
“Trời đất ơi, thương thiên bất công, chúng ta liều sống liều chết lấy được hạng nhất, thế mà cuối cùng chỉ đạt được cái chậu rửa chân?” Lạc Ân Ân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt đưa đám, sinh không thể luyến kêu rên.
“Rõ ràng viện trưởng bất công, trời đất liên quan gì?” Mập trắng đón nhận sự thật tàn khốc này, thở dài, "Không bận tâm, không bận tâm nữa. Chậu rửa chân thì chậu rửa chân, dù sao có còn hơn không.”
Không thể không nói, Mập trắng là người lạc quan nhất. Lòng thoải mái nên thân thể béo mập chăng? (Nếu như Mập trắng nghe thấy tiếng lòng của Cố Phong Hoa, tất nhiên sẽ điên cuồng phản bác, ta không phải, ta không có, ta rất thon thả!)
“Phong Hoa~~~~!!!” Lạc Ân Ân bỗng nhiên nhào tới trước mặt Cố Phong Hoa, đôi mắt to nhanh chóng lã chã chực khóc, “Ngươi đừng vứt bỏ ta mà. Ta đối với ngươi là tình thâm nghĩa trọng, không phải ngươi không được, lòng ta đối với ngươi, trăng sáng chứng giám, thương thiên chứng giám, ngươi không thể bỏ ta mặc kệ ta. Không thể cô phụ một mảnh thâm tình của ta......”
“Nói tiếng người.” Cố Phong Hoa tức giận nói.
"À, ta không có tiền. Cầu bao nuôi.” Lạc Ân Ân thu hồi bộ dạng lã chã chực khóc, một mặt lẽ thẳng khí hùng.
"Biết rồi.” Cố Phong Hoa nhìn người nói mình không có tiền còn hùng hồn như thế, một hồi bất lực.
“Những vật chúng ta có được trong buổi rèn luyện không phải có thể bán lấy tiền sao?” Mập trắng nghi ngờ nói.
“Ngươi một hồi sẽ hiểu......” Cố Phong Hoa chậm rãi nói.
"Ê, Cố Phong Hoa, thực sự chúc mừng các ngươi, hạng thứ nhất đó nha, ha ha ha ha, phần thưởng thực sự là thế gian độc nhất vô nhị.” Ngay lúc này, thanh âm bén nhọn của Phùng Nguyên Thi truyền đến, trong giọng nói tràn đầy trào phúng cùng cười trên nỗi đau của người khác.
Cố Phong Hoa liếc nhìn Phùng Nguyên Thi, không thèm để ý. Loại thực lực này cùng miệng pháo chỉ là cặn bã năm lực chiến, để ý đến nàng ta thực sự lãng phí tinh lực.
“Đi, bán tài liệu đi. Bán xong chúng ta mua đồ rồi ăn tiệc.” Cố Phong Hoa gọi Lạc Ân Ân cùng Mập trắng rời đi.
"Cố Phong Hoa!” Phùng Nguyên Thi nghiến răng nghiến lợi, loại thái độ không để ý của Cố Phong Hoa khiến nàng ta càng nén giận.
“Thật tốt, đồ ta muốn mua rất nhiều. Đúng rồi, Phong Hoa, bộ quần áo ngươi mặt lần trước khá đẹp, ngươi mua ở đâu thế, mang ta đi mua đi.” Lạc Ân Ân hào hứng nói với Cố Phong Hoa, nói xong quay đầu nhìn Phùng Nguyên Thi, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trở nên hung thần ác sát, “Tới phiên ngươi lải nhải có tin ta một cước đá lõm bộ ngực của ngươi không?”
Phùng Nguyên Thi trắng mặt, bưng kín bộ ngực của mình theo bản năng. Nàng ta biết Lạc Ân Ân đã đá bay nhiều người, nên nàng ta không hoài nghi nữ tử trước mắt này không hề đùa, nàng tuyệt đối sẽ dám đá mình. Nàng ta cũng không muốn bộ ngực thật sự lõm đi, nghĩ tới đây, Phùng Nguyên Thi tức giận đi khỏi.
Cố Phong Hoa nghe Lạc Ân Ân nói, bật cười. Hiện tại, nàng đã thành quen Lạc Ân Ân thỉnh thoảng nói lời kinh người, loại người như Ân Ân thực sự dễ thương vô cùng, ha ha.
Mập trắng mang chậu rửa chân đi theo phía sau, hắn nhìn chậu rửa chân trong tay một chút, cuối cùng xác nhận cái chậu này cũng mới, chưa sử dụng qua, lúc này mới thu vào.
“Viện trưởng còn có chút lương tâm, cho chậu rửa chân mới, không phải đồ hắn dùng qua.” Mập trắng lẩm bẩm.
“Ngươi thật đúng là dễ thỏa mãn, trong khổ làm vui.” Lạc Ân Ân tức giận nói. Quản nó có hữu dụng hay không, dù sao sự thật vẫn là chậu rửa chân! Cái này chính là phần thưởng hạng nhất của bọn họ, nói ra thật sự sợ khiến người ta cười chết.
"Được rồi được rồi, không nói cái này nữa, chúng ta đi bán đồ trước.” Cố Phong Hoa nói. Đồ vật đạt được trong buổi rèn luyện, quy định bất thành văn là ưu tiên bán cho học viện, tiếp đó học viện không cần lấy thêm thì đi ra bên ngoài bán.
Chờ nhóm Cố Phong Hoa bán xong đồ vật, bắt đầu chia tiền. Lấy ra một nửa xem như chi phí chung của tiểu đội, sau đó lại chia ba phần, mỗi người một phần. Có tiền, Lạc Ân Ân bắt đầu mua mua mua. Cố Phong Hoa cũng mua một vài thứ. Mập trắng thì cầm tiền đi mua đủ loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị.
Lạc Ân Ân nhìn cái gì thuận mắt liền mua cái đó. Mập trắng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hắn rốt cuộc minh bạch câu ý vị thâm trường lúc trước của Cố Phong Hoa là có ý gì.
Một lát sau, hầu bao của Lạc Ân Ân liền trống trơn, mua một đống thứ không giải thích được, đều nhét vào vòng trữ vật của Cố Phong Hoa. Mà tiền Mập trắng dùng để mua sắm nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị là thanh lý cho chi phí chung, dù sao những thứ này cuối cùng đều sẽ tiến vào bụng ba người bọn họ.