Chương 19: Chính nàng mới là bắp đùi thô nhất

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ trả lời ngươi......” Nam tử hắc bào cười ha ha, trong tiếng cười có điên cuồng cùng tuyệt vọng.

Cố Phong Hoa cũng không nói lý với hắn, chỉ đạo Tiểu bạch hoa: “Tiện Tiện, nếu ngươi không hỏi được, ta sẽ hầm ngươi thành canh bồ câu.”

Sau khi Cố Phong Hoa nói xong câu đó, những dây leo của Tiểu bạch hoa liền mọc dài ra dày đặc gai sắt, đâm vào thịt của nam nữ hắc bào không chút lưu tình.

“Ngươi cho rằng làm vậy thì...... Aaaa--” Nam tử hắc bào vừa mới chuẩn bị nói câu ngoan thoại, kết quả nói một nửa liền phát ra tiếng kêu đau thảm thiết đến không muốn sống nữa. Tiếp đó, nữ tử hắc bào cũng há mồm tru lên.

“Thật ồn ào!” Cố Phong Hoa không vui, nói.

Sau một khắc, một đầu chói tai dây leo của Tiểu bạch hoa lập tức đâm xuyên qua cằm của nam nữ hắc bào, trong nháy mắt đâm nát đầu lưỡi bọn hắn. Tiếng gào thét đau đến không muốn sống liền im bặt, chỉ có thể phát ra âm thanh ôi ôi quỷ dị.

“Ai nha, lần này bọn hắn muốn nói cũng không thể nói được rồi.” Cố Phong Hoa hơi tiếc nuối nói, trong mắt nam nữ hắc bào vừa lướt qua một tia khoái ý liền bị câu nói tiếp theo của Cố Phong Hoa đánh nát, "Bất quá ta cũng không muốn biết. Gϊếŧ chết đi, nhưng không nên chết nhẹ nhàng như vậy.”

“Gϊếŧ chết?” Mập trắng chớp chớp mắt, lặp lại.

"Ừm, nếu không thì sao?” Cố Phong Hoa cũng chớp chớp mắt, “Người cặn bã như vậy, làm chất dinh dưỡng cho Tiện Tiện cũng là ủy khuất Tiện Tiện rồi.”

Hu hu hu, chủ nhân, ngươi cuối cùng cũng nói được một câu có lương tâm. Tiểu bạch hoa điên cuồng hò hét trong lòng.

"Gai sắt của Tiện Tiện lợi hại như vậy sao?” Lạc Ân Ân nhìn nam nữ hắc bào vặn vẹo gương mặt, kinh ngạc hỏi.

“Có độc.” Cố Phong Hoa thản nhiên nói, "Nó cũng chỉ có điểm dùng như thế.” Tia ghét bỏ trong giọng nói, ai cũng có thể nghe được.

Mập trắng cùng Lạc Ân Ân không nói nên lời. Yêu thực có thể đánh đấm, có thể làm việc và còn có độc, Cố Phong Hoa lại ghét bỏ nó.

Tiểu bạch hoa làm bộ không nghe thấy chủ nhân mình ghét bỏ, mà lại nỗ lực bắt đầu giày vò nam nữ hắc bào. Thấy chủ nhân nói nam tử hắc bào thích chặt gãy chân tay làm thành người heo nái, vậy thì từ từ biến hắn thành người heo nái đi. Còn nữ tử hắc bào thích hủy dung người khác, vậy trước tiên hủy dung lại tra tấn sau. A, không đúng, hiện tại nó đang dùng gai độc giày vò bọn họ.

Thế là, Tiểu bạch hoa bắt đầu dùng độc gai sắt đâm khuôn mặt nữ tử hắc bào thành tổ ong, máu đen chảy dài, hình ảnh đáng sợ mà cay con mắt, Cố Phong Hoa không muốn xem.

Trong mắt nam nữ hắc bào tràn đầy sụp đổ cùng tuyệt vọng. Bọn hắn làm sao cũng không ngờ hôm nay có thể thua ở đây, cả người máu thịt xương cốt như bị lửa đốt cháy bừng bừng, lại giống như bị thiên đao vạn quả, đau đến mức không muốn sống, không cách nào phát tiết.

“Đồ vật trước tiên ném ra.” Cố Phong Hoa nói với Tiểu bạch hoa.

Dây leo của Tiểu bạch hoa bắt đầu chuyển động, một sợi dây leo móc ra hai cái bọc nhỏ đưa đến trước mặt Cố Phong Hoa. Cố Phong Hoa nhìn hai bao đồ tràn đầy vết máu, hoàn toàn không muốn tiếp nhận. Lạc Ân Ân không ghét bỏ mà tiếp tới, bắt đầu lục lọi. Không có cách nào, nàng là người nghèo nhất!

Sau khi đưa ra hai cái bọc nhỏ, không bao lâu, dây leo lại đưa ra mấy cái phi đao chế tác hoàn hảo, Cố Phong Hoa cho Mập trắng. Lại qua một hồi, dây leo đưa ra một vật thể hình tròn màu đen, Cố Phong Hoa tiếp nhận. Nó ngăm đen lạnh buốt, hoàn toàn không nhìn ra nó là chất liệu gì, càng nhìn không ra đó là cái gì.

“Đây là cái gì?” Mập trắng tiếp nhận, đưa lên bầu trời nhìn hồi lâu, không rõ ràng cho lắm.

“Không biết.” Dù Cố Phong Hoa đã nhìn vạn vật chí, cũng không cách nào phán đoán đây là cái gì. Mập trắng đưa trả cho Cố Phong Hoa, Cố Phong Hoa thuận tay bỏ vào trong vòng trữ vật.

Đang nói chuyện này lại công phu, Mập trắng quay đầu đi xem Tiện Tiện rồi sợ hãi phát hiện, nam nữ hắc bào đã bị Tiện Tiện hấp thu chỉ còn lại xương trắng, chính là ý trên mặt chữ, trực tiếp tiêu hóa. Một hồi sau, xương trắng cũng không còn, chỉ còn lại hai bộ hắc bào rách nát. Cái đồ chơi này quá khó ăn, Tiện Tiện biểu thị kiên quyết không ăn cái này.

“Đi tắm rửa miệng, rồi hãy trở lại.” Cố Phong Hoa chê Tiện Tiện, xua tay để Tiện Tiện đi thanh lý vệ sinh cái người.

Mập trắng cùng Lạc Ân Ân quỷ dị nhìn thấy thần sắc oán niệm trên đĩa hoa của Tiện Tiện.

“Thiêu hủy quần áo, dọn dẹp sạch sẽ vết tích nơi này đi.” Cố Phong Hoa là một người chán ghét phiền toái, cho nên định xử lý hết những thứ này.

"Được.” Lạc Ân Ân tay chân lanh lẹ đi làm việc.

Thư hùng song sát cứ như vậy biệt khuất biến mất trên thế giới, lại không lưu một chút dấu vết nào.

Tương đương xong đây hết thảy, Cố Phong Hoa liền phát hiện hai mắt Mập trắng cùng Lạc Ân Ân đang tỏa sáng nhìn nàng.

“Thế nào?” Cố Phong Hoa nghi ngờ sờ lỗ mũi một cái, chẳng lẽ trên mặt mình có mấy thứ bẩn thỉu gì sao?

"Đại tỷ, về sau xin hãy che chở chúng ta!” Mập trắng cùng Lạc Ân Ân đồng thanh kêu lên. Trời ơi, nói nhiều! Bọn hắn thế mà ôm được một cái đùi to như thế. Bọn hắn cảm thấy, về sau tại học viện thật sự có thể đi ngang rồi. Tiết tháo cái gì, có thể ăn sao?

Cố Phong Hoa hắc tuyến đầy đầu, đại tỷ, xưng hô gì thô tục vậy!

“Sau này ngươi bao cơm hết liền không có vấn đề.” Cố Phong Hoa nói xong lại bổ sung một câu, “Bất quá đừng gọi đại tỷ, rất khó nghe.”

"Được được được!” Mập trắng gật đầu liên tục không ngừng.

“Vậy ta thì sao?” Lạc Ân Ân ủy khuất, chỉ chính mình.

“Ngươi như cũ là được.” Cố Phong Hoa cười híp mắt vỗ vỗ đầu cún của Lạc Ân Ân, sau đó lấy ra một cái đồ ăn vặt đưa cho Lạc Ân Ân, "Đây là ban thưởng.”

Lạc Ân Ân vui vẻ tiếp nhận, đi theo Phong Hoa chính là tốt, có ăn ngon, còn có đùi ôm. Ai cũng không thể tách nàng và Cố Phong Hoa ra được!

.

Mặc kệ đám đạo sư Lăng Thiên Học Viện lùng tìm trong dãy núi thế nào, cũng không còn phát hiện dấu vết của Thư hùng song sát nữa. Thẳng đến khi tất cả các học viên đều trở về, đám đạo sư mới hoàn toàn yên lòng. Nhường một bộ phận đạo sư thực lực cao cường cùng những cao thủ mà quan phủ phái ra, tiếp tục lùng tìm trong dãy núi. Tiếp đó, tại cửa sơn mạch bắt đầu chuẩn bị thống kê thành tích lịch luyện.

Chú ý, là chuẩn bị thống kê thành tích, còn chưa có bắt đầu chính thức thống kê. Phải chờ tất cả các học viên đều trở về, phó viện trưởng tuyên bố rèn luyện kết thúc mới có thể bắt đầu thống kê.

Cho nên, nhóm ba người Cố Phong Hoa âm hiểm mai phục tại chỗ cách lối ra không xa mà phục kích học viên trở về, cướp đoạt minh bài của họ.

Trình độ đau lòng của học viên bị cướp đoạt cơ hồ muốn xông phá chân trời. Điểm kết thúc ngay tại trước mặt, đám đạo sư đều ở phía trước, kết quả bị người đánh cướp! Bọn hắn còn không thể mở miệng cầu cứu, một khi cầu cứu liền đại biểu rèn luyện thất bại! Có thể không đau lòng sao?

Các học viên bị đánh cướp rất đau lòng, những đạo sư trơ mắt nhìn bọn Cố Phong Hoa đánh cướp cũng rất đau lòng, được chứ?

Ba tên hùng hài tử này rốt cuộc là nhà ai? Không lọt vào mắt bọn hắn, liền lẽ thẳng khí hùng khí thế hung hăng ăn cướp người khác dưới mắt bọn hắn. Mấu chốt là bọn hắn còn không thể mở miệng nhắc nhở hoặc ngăn cản. Ai bảo rèn luyện chưa kết thúc đây? Ai bảo cướp đoạt minh bài thuộc nội dung lịch luyện đây.