Chương 14: Kịp thời bổ đao

"Quào, thật luôn, hoàng gia cũng đạo đức giả, cũng đánh sưng mặt chết vì sĩ diện à. Bị treo lên đánh thành như vậy cũng thổi thiên tư nàng ta hơn người.” Kỹ thuật cắm đao của Mập trắng cũng tiêu chuẩn, Tam công chúa tức giận đến mức suýt chút nữa đã thổ huyết.

“Các ngươi là người chết sao? Còn không mau động thủ đi!” Tam công chúa giận dữ, lớn tiếng với nhóm tùy tùng của nàng ta. Tùy tùng của Tam công chúa đơn giản chỉ là con dòng cháu giống, thực lực cao thấp không đều nhưng nhân số không thiếu, gồm có tám người.

Bị Tam công chúa gào thét, mấy người này mới tỉnh cơn mơ, đều rút kiếm ra. Người thì đi trợ giúp Tam công chúa, người thì tới tấn công Mập trắng cùng Cố Phong Hoa.

Không đợi những kẻ tùy tùng kia vọt tới trước mặt Cố Phong Hoa, Mập trắng liền gào kêu một tiếng nghênh đón. Đã từng nói muốn bảo bọc Cố Phong Hoa thì tất nhiên phải làm, và cũng từng nói ai khi dể Cố Phong Hoa thì sẽ đánh kẻ đó thành đầu heo, hắn cũng sẽ thực hiện nốt!

Thế là, tràng diện liền biến thành Mập trắng treo mấy người cùng lớp lên đánh, Lạc Ân Ân cũng treo Tam công chúa cùng mấy tên tùy tùng khác của nàng ta lên đánh, mà Cố Phong Hoa thì thảnh thơi tự tại ngồi một chỗ trên tảng đá lớn, ăn hạt thông ngũ vị hương xem kịch.

“Oa, công chúa điện hạ, một kiếm này của ngươi yếu đuối bất lực quá, có phải thời điểm luyện kiếm đã lười biếng hay không?” Cố Phong Hoa ưu nhã phun ra một khối vỏ hạt thông, phê bình, “Ngươi và những con chó săn của ngươi, thực lực làm sao vẫn yếu như vậy? Năm trước nhìn thấy các ngươi chính là Thánh sư cấp bốn, mà năm nay vẫn là cấp bốn.”

Tam công chúa đều phải hộc máu, bị treo lên đánh còn rút sạch giận mắng: “Một tên phế vật như ngươi có tư cách gì nói chúng ta yếu?”

Cố Phong Hoa yếu ớt thở dài, lúc nào cũng bị oan uổng là rất yếu, loại cảm giác này kỳ thực có chút khó chịu.

“Vậy ngươi tới đánh tên phế vật ta đây đi. Ngươi tới đi, ngươi ngược lại là tới đi.” Cố Phong Hoa khó chịu, đương nhiên muốn người khác càng khó chịu hơn, “Ngươi ngay cả tên phế vật ta đây cũng đánh không đến, ngươi không phải càng rác rưởi hơn sao?”

A a a a! Tiểu kỹ nữ này, ta muốn gϊếŧ nàng! Tam công chúa sớm phát điên. Trên thế giới này tại sao có người khiến người ta căm hận đến thế chứ?

“Phong Hoa mới không phải phế vật!” Lạc Ân Ân sinh khí, một kiếm này càng thêm phát uy. Kết quả chính là trực tiếp đánh bay Tam công chúa. Cố Phong Hoa đã nhìn ra thực lực của Lạc Ân Ân, ít nhất cũng là Thánh sư cấp năm, đương nhiên không áp lực treo lên đánh Tam công chúa.

Tam công chúa tựa như diều bị đứt dây mà bay ra ngoài, thật sự phun máu.

“Yếu gà.” Cố Phong Hoa còn kịp thời bổ đao một câu.

Tam công chúa phun máu lợi hại hơn.

“Công chúa!!” Lũ chó săn của Tam công chúa lần này không có tâm tư ham chiến nữa, vội vàng lui về suy nghĩ muốn tiếp lấy Tam công chúa. Sau đó không có khả năng, ngược lại Tam công chúa rơi xuống đất mới đỡ lên được.

“Cái gì cũng giao ra, tiếp đó cút xéo cho ta.” Cố Phong Hoa đứng lên, lạnh lùng nhìn đám người Tam công chúa.

“Cáo mượn oai hùm.” Một tên tùy tùng bị Mập trắng đánh thành đầu heo cắn răng nghiến lợi nói. Theo bọn hắn nghĩ, Cố Phong Hoa chính là ỷ vào thực lực cao cường Lạc Ân Ân cùng Mập trắng mà diễu võ giương oai thôi, thực sự là tiểu nhân đắc chí.

“Rốt cuộc là ai cho các ngươi ảo giác, cho rằng ta rất yếu đây?” Cố Phong Hoa chợt nở nụ cười ôn hoà như trăm hoa đua nở, lại như gió xuân hiu hiu, khiến người nhìn đều ngẩn ngơ.

Lúc tất cả mọi người đều chưa lấy lại tinh thần, trong tay Cố Phong Hoa bỗng nhiên xuất hiện một thanh hắc kiếm. Tiếp đó liền thấy nàng hời hợt quơ một kiếm, Tam công chúa cùng tám tên tùy tùng của nàng ta bị đánh bay, từng người thổ huyết đập xuống đất dậy không nổi.

“Đi nhổ lông.” Cố Phong Hoa nhanh chóng thu hồi kiếm của mình, bình tĩnh nói với Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đang trợn mắt há hốc mồm.

“A.” Đại não Lạc Ân Ân bây giờ có chút trống không, vừa mới xảy ra chuyện gì? Nàng là ai? Nàng phải làm gì?

Mập trắng nhìn Cố Phong Hoa như nhìn thấy quỷ, tiếp đó hùng hục đi nhổ lông trước. Có nghi vấn một hồi hỏi lại sau, bây giờ tiến hành vận động gần với nấu cơm, nhổ lông nhổ lông. Thuần thục lột bao, hoàn toàn không nhìn biểu tình không thể tin như ăn phân của đám người Tam công chúa, lại hùng hục trở về.

Sau khi Mập trắng lột xong bao đồ, thân thiết ném những này người xa một chút, miễn cho Cố Phong Hoa thấy ngứa mắt. Phía trước cho rằng Cố Phong Hoa ôm đùi hắn và Lạc Ân Ân, hiện tại đã biết rõ, Cố Phong Hoa mới là bắp đùi thô nhất.

Lạc Ân Ân còn tại thần du, vừa rồi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Phong Hoa, thực lực của ngươi rốt cuộc là cấp mấy?” Mập trắng sửa sang bao đồ của đám người Tam công chúa, bên cạnh hỏi.

“Đại khái cấp năm, cấp sáu? Hoặc cấp bảy, tám, chín? Không có trắc qua, không biết. Nhưng có thể chắc chắn rằng ta không yếu, ta rất hung.” Cố Phong Hoa nghi ngờ trừng mắt nhìn, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn không cho ra đáp án chính xác. Bất quá, một câu cuối cùng là chém đinh chặt sắt.

Không, câu cuối này của ngươi một điểm sức thuyết phục cũng không có. Mập trắng phỉ nhổ trong lòng. Cố Phong Hoa trông nhu nhu nhược nhược, nói ra câu này sẽ chỉ làm người ta cảm thấy đáng yêu cảm thấy rất hồn nhiên, tuyệt không hung.

“Vừa rồi đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta đang mộng du sao?” Lạc Ân Ân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, gào khóc xông lại, trừng to mắt nhìn Cố Phong Hoa mà vấn đạo.

“Hiện tại thế nào? Còn đang nằm mơ sao?” Cố Phong Hoa duỗi hai tay ra, đặt lên má Lạc Ân Ân, dùng sức giật giật về hai bên.

Nước bọt Lạc Ân Ân đều phải chảy ra: "Đau nha, không phải nằm mơ giữa ban ngày.”

“Ta rất mạnh, thật sự.” Cố Phong Hoa thu tay lại, nghiêm túc nói, “Ta không biết vì sao người khác lúc nào cũng cảm thấy ta rất yếu nữa.”

Lời này ta không có cách nào tiếp, thật sự. Lạc Ân Ân vuốt vuốt gương mặt của mình, có điểm tâm nhét.

“Phong Hoa, thật khiến người ta lấy làm kinh hãi nha. Tất cả mọi người đều cho rằng ngươi rất yếu và không thể tu luyện. Vậy buổi khảo hạch của Lăng Thiên Học Viện lần này, ngươi không phải thông qua thi đậu bằng cách khác, vì sao học viện không công bố chứ?” Mập trắng còn đang nhanh chóng phân loại những đồ vật trong túi đeo lưng kia.

“Bởi vì viện trưởng là một người có tính ác thú vị. Hắn muốn nhìn biểu tình của những người kia sau khi biết thực lực của ta.” Cố Phong Hoa bất nhã liếc mắt, đối với viện trưởng Lăng Thiên Học Viện thần bí cường đại trong mắt thế nhân, nàng thật sự không muốn nói nhiều.

Thần bí cường đại cái gì, khí thế uy nghiêm cái gì, đều là giả hết, hắn chính là một xú lão đầu ác tính thú vị không đứng đắn. Đương nhiên, lời này không cần nói ra, không nên phá hư hình tượng trong lòng mọi người, cũng chừa chút mặt mũi cho lão đầu kia.

Sau khi Lạc Ân Ân cùng Mập trắng nghe được lời này đều cứng đơ mặt. Không ngờ, viện trưởng đại nhân lại là người như vậy!

Bất quá, lực chú ý của hai người rất nhanh liền bị đồ vật được bao bố bên trong hấp dẫn đi.

“Oa, không nghĩ tới bọn hắn có nhiều minh bài thân phận như vậy!” Lạc Ân Ân kinh hô, "Đều bị Phong Hoa nói trúng rồi! Bọn hắn quả nhiên cũng là đội ngũ ăn cướp người khác.”