Cố Phong Hoa tiến lên lột bỏ lớp vỏ đào dài, khiến kế hoạch lột vỏ rồng của Nhiễm Hồng Tuyết phá sản.
Nhiễm Hồng Tuyết kêu thảm một tiếng, nâng hai miếng vỏ đào trong tay, oán niệm nhìn Cố Phong Hoa: “Ngươi thật tàn nhẫn.”
“Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt tiểu tức phụ nhìn kẻ cặn bã kia, người khác không biết còn tưởng rằng ta đã làm gì ngươi.” Cố Phong Hoa tức giận nói, “Nói đi, kêu ta tới là có chuyện gì.”
Nhiễm Hồng Tuyết thả vỏ đào xuống, đang định nghiêm túc nói chuyện với Cố Phong Hoa lại thấy Cố Phong Hoa lấy quả đào đã gọt vỏ xong, kín đáo đưa cho tiểu hắc hùng trong tay nàng.
“Đây là yêu thú ngươi mang ra bí cảnh lần trước sao?” Nhiễm Hồng Tuyết nhìn tiểu hắc hùng ôm quả đào gặm rốp rốp, vấn đạo.
“Vâng.” Cố Phong Hoa gật đầu, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Nhiễm Hồng Tuyết, “Ngươi biết đây là yêu thú gì không?”
“Ta đương nhiên......” Nhiễm Hồng Tuyết nâng cằm, lẽ thẳng khí hùng nói, “Ta đương nhiên không biết!”
Rất muốn phạm thượng đánh lão già thối tha này, phải làm sao bây giờ? Cố Phong Hoa nghiến răng nghiến lợi.
“Nói, đàng, hoàng!” Cố Phong Hoa cắn răng nói từng chữ từng chữ một.
“À, lần này tới tìm ngươi là vì sinh nhật của ngươi sắp tới. Quà tặng sẽ sớm đưa cho ngươi, ta không dự yến tiệc phủ Thừa Tướng được.” Nhiễm Hồng Tuyết lúc này mới nói ra mục đích gọi Cố Phong Hoa tới.
Cố Phong Hoa sững sờ.
Đúng rồi, sinh nhật mười lăm tuổi của nàng sắp tới rồi.
Các ca ca đã từng nói ra ngoài chuẩn bị quà cho nàng, nhất định sẽ về trước buổi sinh nhật. Nhưng đến nay bặt vô âm tín.
Sinh nhật hàng năm của Cố Phong Hoa đều sẽ tổ chức yến tiệc. Bởi vì bốn vị ca ca ở kinh thành có sức ảnh hưởng rất lớn, nhiều thanh niên trẻ tuổi trong thế gia và những người có danh tiếng muốn giao hảo với Cố gia đều sẽ đến, bao gồm mấy vị hoàng tử cùng công chúa.
“Các ca ca chưa về, nhiều người sẽ không tới cho mà xem.” Cố Phong Hoa kỳ thực không muốn tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng Cố thừa Tướng cảm thấy sinh nhật của tôn nữ nhà mình nên náo nhiệt. Nó đã từng rất náo nhiệt, nhưng năm nay sẽ không vậy nữa.
“Thế thì chưa chắc. Rất nhiều người căn bản vốn không xác định các ca ca của ngươi có thể trở về hay không, có lẽ đây cũng là một thăm dò.” Nhiễm Hồng Tuyết cười cười, “Ngưu quỷ xà thần, lần này sẽ dễ dàng nhìn ra. Qua hết sinh nhật, ngươi hãy ra ngoài lịch luyện đi, sớm ngày tăng cao thực lực mới có thể......”
“Ta đã biết.” Cố Phong Hoa gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định. Chỉ có sớm ngày trở nên mạnh mẽ mới có thể lần theo dấu vết của các ca ca, nàng nhất định sẽ tìm được các ca ca.
Nhiễm Hồng Tuyết đưa quà sinh nhật cho Cố Phong Hoa, đó là một thanh trường kiếm.
“Trước khi ngươi có thể rút được thanh kiếm kia, dùng cái này trước đi. Mặc dù còn kém rất rất xa thanh kiếm trong tay ngươi, nhưng phẩm chất cũng không tồi.” Nhiễm Hồng Tuyết nói.
Cố Phong Hoa sững sờ, nhìn trường kiếm trong tay, ngẩng đầu cười với Nhiễm Hồng Tuyết: “Cảm tạ, lễ vật này ta rất thích.”
“Ừ, ngươi thích thì tốt rồi. Đi đi đi đi.” Nhiễm Hồng Tuyết lại lấy ra một quả đào khác, chuẩn bị lột vỏ, “Đừng quấy rầy việc của ta nữa.”
“Ờ.” Cố Phong Hoa nhìn Nhiễm Hồng Tuyết nghiêm túc lột vỏ, mặt vô biểu tình đáp, tiếp đó ôm tiểu hùng tể còn đang gặm quả đào, đi ra ngoài.
Hai ngày sau, Cố Phong Hoa nhận được thư mà Cố thừa tướng phái người đưa tới, bảo nàng về nhà ăn sinh nhật.
Cố Phong Hoa mời Mập trắng cùng Lạc Ân Ân. Mà Diệp Vô Sắc tình cờ tới mượn sáng nghe được chuyện này, biểu thị cũng muốn đi.
“Chung Uyển Oánh sẽ không mặt dày mày dạn muốn đến đây đi?” Lạc Ân Ân chợt nhớ tới đóa trà xanh kia, khóe miệng co giật mà hỏi.