Chương 106: Sự ấm áp duy nhất

“Ngươi đoán xem.” Cố Phong Hoa mỉm cười.

“Không muốn đoán, nhức đầu lắm. Trà xanh này mặt dày đến không tưởng mà.” Lạc Ân Ân trợn trắng mắt, “À, không nói cái này nữa, ta nhớ ra mình có chút việc, ta đi trước đây.” Lạc Ân Ân nói xong, không đợi Cố Phong Hoa nói gì, chạy như một làn khói.

......

Sinh nhật của Cố Phong Hoa đã sắp đến.

Mà sinh nhật thứ mười lăm là sinh nhật duy nhất trong mười mấy năm qua không có các ca ca bồi bên cạnh.

Sáng sớm, Cố thừa tướng ngồi dưới mái hiên cười híp mắt chỉ huy bọn hạ nhân chuẩn bị cái này cái kia, thiệp mời đã phát ra ngoài, hai nha hoàn thϊếp thân Thạch Lưu cùng Bình Quả của Cố Phong Hoa cũng bận trước bận sau.

“Tổ phụ.” Cố Phong Hoa sau khi rời giường thấy một phen cảnh tượng như vậy, “Ngày mai mới là sinh nhật của con mà, không cần gấp gáp như vậy đâu, sao ông không ngủ thêm một lát mà dậy sớm như vậy.”

“Phong Hoa à.” Cố thừa tướng quay đầu nhìn Cố Phong Hoa còn đang ngái ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, vẫy tay với Cố Phong Hoa, “Tới đây nào con.”

Cố Phong Hoa đi tới, Cố thừa tướng sai người mang đến một cái ghế đẩu, để Cố Phong Hoa ngồi phía trước, quay lưng về phía ông. Tiếp đó cầm lấy chiếc lược do nha hoàn đưa tới, bắt đầu chải tóc cho Cố Phong Hoa.

Bọn hạ nhân đang bận rộn trong sân từ khóe mắt liếc thấy một màn này, họ đều khϊếp sợ không thôi. Thừa tướng đại nhân quyền cao chức trọng thế mà lại chải tóc cho nữ tử, còn chải búi tóc rất đẹp!

“Ngày xưa khi con còn là một cô bé, các ca ca của con không biết chải tóc nên để con xoã tóc cả ngày. Nhưng không sao, Tiểu Phong Hoa của chúng ta đáng yêu như vậy, dù không chải tóc thì vẫn là tiểu cô nương xinh đẹp nhất. Để tổ phụ chải tóc cho con, con sẽ càng xinh đẹp hơn.” Cố thừa tướng từ từ chải tóc cho Cố Phong Hoa, âm thanh chậm rãi trầm thấp nói.

Suy nghĩ của Cố thừa tướng dần dần bay xa, bé con trước đây giờ đã lớn như vậy rồi. Nhớ tới cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Tiểu Phong Hoa, trong mắt Cố thừa tướng dần dần mềm mại. Bốn thiếu niên một mặt kinh hoảng, ôm đứa bé đang oa oa khóc lớn, sốt sắn cầu trợ với ông. Sau khi ông cho đứa bé ăn một bát nước cháo, đứa bé ngủ thϊếp đi trong vòng tay của ông. Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của đứa bé, cảm nhận được sự mềm mại của đứa bé, tâm của ông cũng mềm mại vào một khắc đó, càng dường như nhìn thấy một vòng quang minh cứu rỗi.

Thời điểm đó ông chẳng có gì cả, muốn theo người thân rời khỏi thế giới này nhưng trong lòng lại có quá nhiều sự không cam lòng cùng hận ý. Vào lúc đó, bốn thiếu niên biết chuyện của ông, không thèm để ý chút nào mà vung tay lên, nói rằng đây đều là việc nhỏ. Bọn hắn giúp ông báo thù, để ông hỗ trợ chăm sóc Tiểu Phong Hoa là được rồi.

Khi ấy, Tiểu Phong Hoa chỉ có tên, không có họ. Về sau theo họ Cố của ông, Cố Phong Hoa. Nàng là sự ấm áp cuối cùng của ông ở nhân thế này, cũng là sự ấm áp duy nhất.

Ông cho rằng bốn thiếu niên trẻ tuổi này nóng tính, nói giúp ông báo thù chỉ là hành động bốc động, nếu bọn hắn biết được kẻ thù của ông là ai thì sẽ không đề cập tới chuyện này. Kết quả, bốn thiếu niên nghe xong kẻ thù là ai lại không thèm để ý chút nào. Thiếu niên lớn nhất thận trọng ôm Tiểu Phong Hoa vào lòng, sau đó để người thiếu niên khác mang theo ông đến thế gia tưởng chừng như không lồ vào một đêm tối đầy gió.

Tàn sát cả gia tộc trong vòng một đêm, giống như trước đây thế gia này vì ngấp nghé bảo vật gia truyền nhà ông mà đồ sát cả nhà ông vậy! Thời điểm tàn sát, bốn thiếu niên mặt không đổi sắc như sát kê tế cẩu, cao thủ gia tộc ở trước mặt bọn hắn còn chẳng bằng con kiến. Ông liền biết rằng, bốn thiếu niên này tuyệt không đơn giản.