Chương 7

Khuôn mặt như hoa phù dung của Ôn Gia quý tần thậm chí còn đẹp hơn mẫu đơn được cắm trong bình hoa:

“Không phải là muội muội không muốn như vậy, mà là Tư Thiên Giám đã nói, muội muội có tướng sinh con trai, một khi đã có thai thì tám phần là con trai, chỉ tiếc là không thể có con gái được.”

Hiền phi căm tức, nhưng bởi vì gia thế thua xa người ta nên không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Gia quý tần đi một bước lắc hông 3 cái, dẫn theo một đống người uốn éo rời khỏi đây.

Đương nhiên là Ôn Gia quý tần kiêu ngạo rồi. Phụ hoàng chán ghét đế cơ, càng chán ghét tỷ lệ chênh lệch giữa đế cơ và hoàng tử. Mỗi khi quốc gia gặp nguy nan sẽ có quan văn can gián, khuyên phụ hoàng ngẫm lại tội của bản thân mình, chắc chắn là do quân vương bất công nên âm dương mới mất cân bằng đến mức này.

Các phi tần đã từng sinh con trong hậu cung này, căn bản là liên tục sinh ra đế cơ, người này nối tiếp người kia.

Chỉ có một mình Ôn Gia quý tần là cười nói với hoàng thượng:

“Cái thai này của thần thϊếp chắc chắn là con trai. Nếu thật sự đúng như vậy, hoàng thượng phải ban cho thần thϊếp vị trí quý tần.”

Khi đó, bà ta vẫn còn là tiệp dư, còn đang mang thai thất hoàng tử.

Lúc thất hoàng tử được sinh ra, vừa khỏe mạnh vừa bụ bẫm, phụ hoàng vui mừng khôn xiết, đích thân ban cho quý tần phong hào “Ôn Gia”.

Có thai cùng lúc với một sủng phi như vậy, thai kỳ của Hiền phi không hề suôn sẻ chút nào.

Đặc biệt là lúc gần đi, giọng nói đầy oán trách của chưởng sự ma ma cung Cam Tuyền như hòa vào làn gió, thổi vào điện Thanh Lương:

“Nương nương của ta ơi, ngài mang thai kim long, sao phải đến cung điện bùn lầy này làm gì, cũng không sợ bùn lầy thấp kém này làm vấy bẩn sự may mắn của chúng ta.”

Phía sau, Hiền phi đập vỡ một cặp bình cúng.

Xuất thân và không có con trai là nỗi đau cả đời của Hiền phi. Một chuyến ghé thăm này của Ôn Gia quý tần khiến cho Hiền phi giận dữ đến mức đổ bệnh suốt 3 ngày.

Chúng ta nhỏ giọng thảo luận, cảm thấy phương pháp này rất hữu dụng, còn muốn làm ầm ĩ thêm vài chuyện để ghê tởm bà ta mới tốt.

Ca ca dùng một tờ giấy đè ta xuống:

“Tĩnh tâm, đừng nói chuyện. Mùng một đã qua, chắc chắn sẽ có người khác đến làm 15.”

Ca ca suy đoán như thần.

Chẳng bao lâu sau đã đến 15.

Ngày hôm ấy là ngày 15 thỉnh an, Hiền phi ung dung đến trễ. Phi tần trong cung ai nấy đều chướng mắt dáng vẻ hồ ly tinh của bà ta, ngay cả hoàng hậu xưa nay hiền thục bao dung cũng không ngoại lệ.

Đại lễ vừa xong, hoàng hậu đã cố ý “trấn an” Hiền phi ngay trước mặt phụ hoàng:

“Nghe nói ngày hôm ấy, muội muội nổi giận với Kiều muội muội? Từ trước đến nay, tính cách của muội vẫn luôn dịu dàng, chắc chắn là do Kiều mỹ nhân không biết điều. Ta đã phạt nàng ta cấm túc một tháng, muội muội đừng vì những chuyện này mà bận lòng.”