Chương 29: Nắng ấm ngọc tan bay (Mười)

Bổn tôn cười lạnh với hắn, ôm chặt hồ ly, chậm rãi nói: "Phàn Ly, lời này của ngươi thật khiến cho người ta thương tâm."

Phàn Ly chẳng để trong lòng, còn cười hòa ái với bổn tôn. Bổn tôn vuốt lại lông của Xích Viêm đã bị tôi vò rối, hỏi: "Nếu ngươi đã chạy đến đây từ xa, chắc cũng không phải chỉ để nói mấy điều này với ta đâu nhỉ? Nói đi, phải làm gì mới có thể để cho Xích Viêm trở lại tiên đạo?"

Xích Viêm nghe xong, lúc này không vui, nàng cho rằng Phàn Ly là một tên ma đầu tội ác tày trời khoác một vỏ ngoài đẹp đẽ, hôm nay hắn đến tìm bổn tôn, tất nhiên là có chuyện xấu mất nhân tính nhờ bổn tôn làm, là điều kiện trao đổi.

Xích Viêm ngẩng đầu, đôi mắt đen lấp lánh như những vì sao, nàng sốt sắng, nửa người trên ghé vào vai tôi, lắc đầu, viết: "Không cần nghe hắn, hắn sẽ lừa nàng, nàng không cần làm thế vì ta, dù còn nửa năm cũng đã rất tốt rồi."

Bổn tôn nhìn vào mắt nàng, chính vì cặp mắt tin cậy đầy tình chân ý thiết và cảm động này, dẫu cho Phàn Ly muốn tôi làm chuyện gì đó cực kỳ khủng khϊếp để đổi lấy cách cứu Xích Viêm, bổn tôn vẫn sẽ đi làm.

Trên đời này bổn tôn đã không còn người thân nào nữa, A cha và Nhị ca đã chết rồi, Bạch Giác chết rồi, núi Bắc Lăng không thể trở về được. Tôi ngủ say suốt bốn mươi nghìn năm, lần đầu được người tin cậy như vậy, trân quý như vậy.

Sao tôi có thể không báo đáp bằng tình cảm ngang hàng được.

Phàn Ly trông thấy dáng vẻ lo lắng của Xích Viêm, khoanh tay tựa lưng vào tường, nhếch miệng cười với bổn tôn: "Trọng Hoa, chỉ mới mấy ngày thôi mà Xích Viêm đã đối với nàng khăng khăng một mực, nàng giỏi thật đấy. Nhớ lại lúc bổn tôn ở núi Tân Di cho cô ta kim trân ngọc bảo ăn sung mặc sướиɠ, vậy mà cô ta cận kề cái chết cũng muốn trốn ra khỏi kiệu hoa."

Hắn nhìn chằm chằm tôi, từ tốn nói: "Nếu như nàng thật lòng muốn kéo dài tính mạng cho hồ ly này, ta đúng là có một cách hay đấy, nhưng có lẽ là nàng sẽ không nguyện ý đi làm đâu."

Bổn tôn ngẩng đầu nhìn Phàn Ly, hắn cũng nhìn lại tôi, khóe miệng cong lên: "Nàng biết đấy, trên đời này có một loại bảo vật, có thể thay đổi thể xác và sinh tử của con người, cũng thừa sức nghịch chuyển càn khôn."

Tim của bổn tôn đập thật mạnh.

Hắn khoanh tay, chậm rãi nói: "Chẳng cần ta nói cụ thể đâu nhỉ, Trọng Hoa, hồi trước nàng vì vật đó mà mưu phản Thiên đình, tên của nó chắc hẳn nàng cũng biết."

Đúng vậy, làm sao tôi không thể biết tên của nó được.

Ngọc luân hồi.

Thứ quý giá nhất trên đời, thứ linh thiêng tối cao dẫn dắt linh hồn vạn vật trên thế gian sang kiếp luân hồi.

Người xưa kể rằng đó là giọt máu rơi xuống từ mắt của thần Phượng Hoàng thời Niết Bàn. Dinh thự của gia tộc Phượng Hoàng hóa thành tro bay sau vạn năm, chỉ còn giọt máu ấy rơi xuống và trở thành viên ngọc quý dưới gốc cây Phù Tang.

Bộ tộc Phượng Hoàng và Kim Ô Phù Tang [1] là láng giềng, nếu bàn kỹ hơn, không chừng giữa bọn họ còn có chút máu mủ. Thiên Hậu luôn là người của tộc Phượng Hoàng, nữ quân sau khi thành niên sẽ gả cho thiên quân đời kế nhiệm. Bộ tộc Phượng Hoàng Niết Bàn xưa nay đều sống trong lửa đỏ của ác vàng, hơn nữa Kim Ô Phù Tang mỗi lần xuất hiện đều trong bộ lông vàng rực lửa, hình dáng chân thực của tộc Phượng Hoàng lộ ra cũng là như thế.

[1] Kim Ô: ác vàng

Hình người của tộc Long Phượng vẫn luôn là trai xinh gái đẹp, Kim Ô Phù Tang ở Đông Hải, Đông Ô Đế Quân cũng trong tộc Kim Ô, y ở trên Phù Tang, chưởng quản một phương của Thiên đình, sống lâu với đất trời, ngang bằng với Kim Ô, là một trong số ít ỏi vị thần đế xa xưa còn sống tới tận bây giờ.

Thời xưa quan hệ giữa thần Phượng và Đông Ô Đế Quân khá tốt, nhiều thế hệ giữa hai bộ tộc của họ gắn kết, giọt nước mắt đẫm máu rơi xuống khi thần Phượng Hoàng sụp đổ, tất nhiên sẽ được gửi gắm cho người thân cận nhất.

Ngọc luân hồi, nằm trong tay của Đông Ô Đế Quân.

Bổn tôn không khỏi thở dài, không biết Phàn Ly lấy niềm tin từ đâu, cảm thấy bổn tôn có bản lĩnh ngập trời, có thể lấy được viên ngọc từ trong tay Đông Ô.

Chưa kể đến, nếu bổn tôn lộ liễu xuất hiện trước mặt Đông Ô Đế Quân, chẳng phải tuyên bố trước Thiên đình, nữ đế Trọng Hoa đã trở về rồi, làm cho bọn họ dốc hết toàn bộ lực lượng cắn gϊếŧ nữ ma đầu tôi đây?

Nếu bổn tôn không lộ diện, sai người đến chỗ Đông Ô tìm lời hay để lấy viên ngọc, có bao nhiêu khả năng Đông Ô Đế Quân sẽ đưa di vật của người bạn thân cũ cho người khác? E rằng dẫu cho Thiên Đế tự mình đến cửa, Đông Ô Đế Quân cũng chẳng thèm nhìn y một cái, miễn bàn đến những người khác.

Phàn Ly ung dung nhìn tôi, như thể hắn đã tính trước cả rồi, khiến cho bổn tôn không tránh khỏi sầm mặt: "Ngươi tin tưởng ta đến thế à? Ngươi cảm thấy ta sẽ có cách lấy được ngọc luân hồi từ tay Đông Ô Đế Quân sao?"

Nói xong lời cuối cùng, bổn tôn cười cười, nếu ra tay thật, bổn tôn gắng lắm mới có thể xông vào Thiên cung của Đông Ô Đế Quân, nhưng đến lúc đó có thể toàn thân rút lui hay không mới chính là vấn đề.

Dù cho bổn tôn là Chiến thần mấy vạn năm trên Thiên đình, tôi cũng có tự mình hiểu lấy. Xông vào thì dễ, nhưng nếu muốn trở ra, lại rất khó.

Phàn Ly mỉm cười với tôi, khẽ nâng cằm, ngụ ý về phía Xích Viêm: "Cách gì thì ta không biết, đó chính là chuyện của nàng. Dù sao Xích Viêm ở trong tay nàng, cô ta có thể sống bao lâu thì phải dựa theo tâm ý của nàng."

Tuy rằng Xích Viêm không hiểu ngọc luân hồi là gì, nhưng nàng biết Đông Ô Đế Quân không phải là một nhân vật dễ đυ.ng tới. Nghe thấy Phàn Ly xui khiến bổn tôn cướp ngọc luân hồi để kéo dài tính mạng cho nàng, nàng vội vàng đứng thẳng người, đặt chân trước lên vai tôi, nhìn tôi kiên định và lắc đầu, vội vã viết: "Không cần, không cần nghe hắn, ta không cần, nửa năm đã đủ rồi, Trọng Hoa, ta đưa nàng trở lại Thanh Uông, tuổi thọ còn lại của ta, đã quá đủ rồi. Nàng không được mạo hiểm, ta chỉ là một con hồ ly bình thường, nàng không cần phải thế đâu."

Nàng viết rồi viết, nước mắt lại ứa ra: "Lúc ta chạy trốn khỏi kiệu hoa ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đây là lựa chọn của chính bản thân ta, nàng có thể cứu ta, ta thật tình rất vui, trong nửa năm nay ta sẽ giúp nàng, giải buồn cho nàng, nàng đừng tin hắn, hắn đang hại nàng đấy."

Bổn tôn rất ít thấy có hồ ly nào nhìn thoáng chuyện sinh tử như vậy, tôi ôm hồ ly, chậm giọng bảo: "Nàng giải buồn cho ta, ta giúp nàng kéo dài tính mạng, có ơn thì trả bằng ơn, không có gì là quá đáng."

Xích Viêm trừng lớn mắt, nước mắt nàng tuôn chảy một lúc lâu mới bướng bỉnh quay đầu, viết vào lòng bàn tay của tôi: "Ta không muốn, nàng đã cứu ta hai lần rồi, ta thiếu nàng rất nhiều, ta không muốn nàng mạo hiểm vì ta, không muốn, không muốn."

Bổn tôn nhăn mày, giọng điệu lạnh lùng: "Không muốn cũng phải muốn, làm người tốt thì phải làm đến cùng, ta đã cứu được nàng, đương nhiên sẽ cứu nàng đến cùng. Nếu ta cứu nàng mà nàng chỉ sống được nửa năm đã chết, những hành động mà ta đã làm chẳng phải là vô nghĩa rồi ư? Ta đánh một trận với Phàn Ly là đánh không à?"

Phàn Ly khoanh tay ở một bên, cười chẳng đoái hoài. Dường như hắn chẳng có cảm giác gì đối với những lời mà tôi nói. Sau khi tôi đọa ma, giữa tôi và hắn duy trì sự cân bằng kì quặc, vừa đề phòng vừa nghi kỵ lẫn nhau, cho tới bây giờ cũng không xé vỡ, hai người đều cam chịu hình thức lợi dụng và áp chế nhau này.

Có thể nói tôi và Phàn Ly ở chung hòa hợp, thậm chí là hoà hợp êm thấm.

Xích Viêm nghe tôi ngụy biện, chỉ quật cường nhìn tôi. Bổn tôn hiểu rõ trông hồ ly khờ khạo hoạt bát vậy thôi, chứ đã nhận định chuyện gì rồi thì cứng đầu tận xương.

Đúng như dự đoán, sau những lời khuyên bảo tận tình của tôi, trong mắt Xích Viêm có sự dữ tợn mạnh mẽ, nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Phàn Ly, nhảy xuống khỏi đầu gối tôi, dáng vẻ đầy tức giận, phất đuôi chạy mất.

Phàn Ly vẫn gió nhẹ mây bay như trước, dáng tươi cười thấp thoáng: "Hồ ly có tính hoang khó dạy bảo, nếu như nàng vẫn muốn mang cô ta theo bên người, sớm muộn cũng sẽ bị cô ta cắn một cái."

Tôi nhìn Phàn Ly, ngoài cười nhưng trong không cười: "Dù gì trong lúc rảnh rỗi, nuôi nàng ở bên người cũng chẳng sao. Du ngoạn dân gian cũng chẳng có việc gì, chẳng bằng tìm người bầu bạn."

Phàn Ly nhìn tôi, vẻ mặt khó đoán, nửa ngày hắn mới chậm rãi nói: "Thật ra ta nghĩ được một cách, chỉ cần nàng chịu làm, nghe nói lão già Đông Ô kia từng rung động với tiên tử Ngọc Hà, nếu nàng chịu bỏ mặt mũi để dùng tên tuổi của tiên tử Ngọc Hà..."

Tiên tử Ngọc Hà là phong hào của Bạch Giác.

Nghe thấy Phàn Ly gọi Đông Ô Đế Quân là lão già, bổn tôn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Trên đời này luận vẻ ngoài tuấn mỹ, không có ai hơn được Đông Ô Đế Quân. Đông Ô Đế Quân là thần đế xa xưa, so với Phàn Ly cũng phải lớn hơn mấy trăm nghìn tuổi, trong tình huống tiên ma không tồn tại, Phàn Ly gọi vậy cũng đúng thật.

Nhưng khi nghe Phàn Ly nhắc tới việc dùng Bạch Giác để dụ Đông Ô Đế Quân, mặt của bổn tôn lập tức lạnh đi. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, giễu cợt nói: "Bạch Giác đã chết bốn mươi nghìn năm, tan thành mây khói, ngươi còn muốn lấy cái gì để lay động Đông Ô Đế Quân?"

Phàn Ly cười đẹp nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng, một nụ cười không thể nắm bắt, nhìn tôi bảo: "Trọng Hoa, nàng đến cùng vẫn không nỡ bỏ. Nếu bây giờ ta nói, muốn lấy tro cốt của Bạch Giác để làm mồi dụ..."

Kích Trùng thiên phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp quanh quẩn trong phòng, có một mảnh áo nằm trên xương rồng trắng. Mảnh áo màu đen, vỡ vụn.

Bầu không khí áp lực gần như muốn xé rách không khí tại nơi này. Bổn tôn cười ấm áp, rút kích Trùng Thiên ra khỏi góc áo của Phàn Ly, Phàn Ly dù trong tình thế hiểm nguy vẫn ung dung nhìn tôi, hắn không hổ là thần ma, trong tích tắc đã tránh được một kích trí mạng của kích Trùng Thiên.

Phàn Ly lẳng lặng nhìn tôi rút kích Trùng Thiên và hóa nó thành trâm cắm trên tóc đen. Tôi ngồi trở lại ghế gỗ tử đàn, chậm rãi sửa sang lại tóc tai: "Phàn Ly, ngươi ta nước giếng không phạm nước sông, có một số việc ngươi cũng nên rõ ràng. Trên đời này, có thể động Bạch Giác chỉ có một mình ta. Cho dù là chết, Bạch Giác cũng chỉ có thể chết ở dưới tay ta, trước kia, hiện tại, sau này, ta cũng không muốn nghe tên nàng từ trong miệng người khác."

Một lọn tóc đen trượt xuống từ bên thái dương, bổn tôn cười hòa ái với hắn. Phàn Ly nhíu mày, nửa ngày mới cười nói: "Thì ra là thế."

Hắn nhìn tôi, trên mặt lộ ra một nụ cười kì lạ. Tay áo bị kích Trùng Thiên đâm rách một mảnh, hắn cúi đầu nhìn tay áo của mình, rồi chậm rãi nói với bổn tôn: "Trọng Hoa, tuy rằng bây giờ Xích Viêm không còn đạo hạnh, nhưng cũng có thể biến thành người. Nàng cho cô ta một ngụm tiên khí là được, duy trì hình người không có quá nhiều khó khăn."

Đôi mắt của hắn sáng chói sự sắc nhọn và lạnh lẽo, tươi cười thấp thoáng: "Chỉ sợ nàng không muốn nhìn thấy hình người của Xích Viêm."