Tới sảnh ngoài, Li Nguyệt cùng Tuyết Nhi đi vào, bên trong đã có một đoàn người đứng đợi. Nàng còn chưa nhìn rõ, một phụ nhân mặc váy áo tơ lụa màu vàng nhanh chóng đi tới, đem nàng ôm vào trong ngực, hai mắt đẫm lệ nói: “Li Nguyệt, Li Nguyệt của ta, may mắn con không có việc gì, mẫu thân còn tưởng rằng con thật sự tự sát…………”
Không cần đoán cũng biết, vị này chính là Nam Cung phủ tứ phu nhân, mẹ đẻ của nàng Liễu di nương, có tiếng là sủng ái nàng. Nghĩ đến đây, Li Nguyệt nhanh chóng rũ mắt xuống, mặt mang ý cười, đỡ lấy Liễu di nương, thanh thúy kêu một tiếng mẫu thân.
Nàng mới đến nơi này, trời xa đất lạ, không có nổi một môn võ công để bảo vệ chính mình, càng là vô quyền vô thế. Cho nên, ngụy trang là tất yếu, ngụy trang sẽ mê hoặc rất nhiều người, đặc biệt là đối mặt với một số người dụng tâm kín đáo.
Hoàn cảnh của thất tiểu thư trước kia rất khó coi, có thể nói là bất cứ ai cũng có thể đem nàng đạp dưới chân, muốn xoay chuyển cục diện này, cũng không phải là một sớm một chiều.
Điềm đạm thanh thản, hiền hoà ôn nhu, nhã nhặn lịch sự thanh nhã, những tính tình này là sở trường ngụy trang của nàng. Đem một trái tim đầy suy tính giấu dưới sự ôn nhu, đem phản kích làm yên lặng không một tiếng động, đem hết thảy đấu tranh hóa thành mạch nước ngầm.
Sau đó, âm thầm cho đối thủ một kích chí mạng, làm cho hắn đến thua thế nào cũng không biết. Chờ một ngày nàng có được quyền lực, trở nên cường đại, nàng muốn đem những người đã từng bắt nạt nàng hung hăng đạp dưới chân mình, nàng muốn cho bọn họ biết, nàng Nam Cung Li Nguyệt không phải dễ chọc.
Nàng là một người đã từng bôn ba ở hiện đại hai mươi chín năm, ở cổ đại không làm cho chính mình có một cuộc sống tốt, thì đúng là có lỗi với những thủ đoạn đó của nàng. Tiền đề là, phải có người chọc đến nàng.
Kiếp trước đấu hai mươi chín năm, ngày đêm phòng bị đối thủ. Nàng không có một đêm nào là không mất ngủ, đến ngủ trong đầu cũng tự động nảy ra kế hoạch làm thế nào thâu tóm các xí nghiệp tiếp theo. Bây giờ nghĩ đến, nàng thật sự chán ghét cái loại cuộc sống này.
Một tiếng mẫu thân này không gọi thì thôi, gọi một tiếng toàn bộ đại sảnh dường như nổ tung. Bởi vì có Nam Cung lão gia ở đây, các di nương, các tiểu thư vốn dĩ không dám lớn tiếng ồn ào bây giờ đều “Oa” một tiếng la hoảng lên, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Li Nguyệt thuận tiện dùng ánh mắt thanh nhã liếc về phía mọi người, cung kính có lễ hướng nam nhân có vẻ mặt kinh ngạc ngồi ở vị trí chủ toạ đi đến, “Thất nhi tham kiến phụ thân.”
Có thể ngồi ở chủ vị, nam nhân có vẻ mặt uy nghi, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là Nam Cung thế gia đương gia Nam Cung Lập. Điều này vừa rồi Tuyết Nhi đã miêu tả qua cho nàng, từ trước đến nay chưa bao giờ dùng mắt nhìn nàng.
Nam Cung Lập một bộ áo gấm màu xanh nhạt, trong ánh mắt uy nghi lộ ra không tin cùng kinh ngạc, tuổi ước chừng 45, ánh mắt sáng ngời có thần, anh khí bức người. Từ đôi mắt hắn liền có thể nhìn ra thời còn trẻ nhất định là một vị mỹ nam tử, nếu không sao có thể sinh ra bảy nữ nhi xinh đẹp như hoa chứ.
“Đây là có chuyện gì? Nửa canh giờ trước có người tới báo, nói ngươi bị Tuyên Vương vứt bỏ nhất thời nghĩ quẩn, đâm đầu tự tử rồi, sao lại……” Nam Cung Lập mặt mày mang theo nghi hoặc, cho dù hắn là cáo già nhìn thấu sự đời vẫn bị nữ nhi tự nhiên hào phóng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Ai có thể tin tưởng, cô nương điên khùng ngu dại mười lăm năm, đột nhiên trở nên hào phóng khéo léo, một vẻ mặt ngạo cốt phong phạm. Thay đổi này, thật sự không bình thường, đây rốt cuộc có phải đứa con gái ngốc trước kia của hắn không?
Li Nguyệt đáy mắt hiện lên một tia châm chọc không dễ phát hiện, nếu nửa canh giờ trước đã biết nàng bỏ mình, vì sao không có người đến tìm nàng? Xem ra, nàng ở trong mắt đám người này, thật đúng là không đáng một xu.
Bên cạnh Tuyết Nhi vội vàng xen vào, “Lão gia, người có điều không biết, tiểu thư lần này là nhờ họa được phúc. Nàng đập vào tảng đá cũng chưa chết, chỉ là đâm ngất đi vừa tỉnh lại đầu óc lại trở thành bình thường rồi. Nô tỳ vẫn luôn ở trang viên trông chừng đến khi nàng tỉnh lại, không nghĩ tới nàng sau khi tỉnh liền khôi phục bình thường, tiểu thư không ngốc nữa nàng trở thành người bình thường rồi.”
Nhìn mọi người, Tuyết Nhi đem chuyện Li Nguyệt hôn mê tỉnh lại nói ra, nói đến mặt mày hứng hở nước miếng bay tứ phía. Nàng là có ý tốt, muốn đem sự thông minh cùng dũng khí của Li Nguyệt nói cho mọi người, lại không biết nàng vô tình đã tìm cho Li Nguyệt không ít địch nhân.
Nhưng nàng đã mở miệng, Li Nguyệt cũng không tiện ngăn cản. Chỉ tính toán trong lòng, nếu có người có chủ ý động vào nàng, nàng liền gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó. Tóm lại, chỉ cần không chọc vào nàng, tất cả đều sẽ tốt. Nếu như chọc vào nàng, nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nghiền nát.
“Đâm cũng có thể đem đầu óc đâm tốt lên?” Một người mặc áo gấm màu đen, ánh mắt sắc bén, là một phu nhân đẹp đẽ ước chừng 35 tuổi nhìn chằm chằm Li Nguyệt, giống như muốn đem nàng nhìn thấu vậy. Nàng ta hoài nghi, nàng căn bản không phải con người ngốc nghếch kia, mà là giả mạo. Nhưng vì lão gia không hoài nghi, nàng đành phải cố nén dưới đáy lòng.
Ánh mắt sắc bén như vậy, dám ở trước mặt Nam Cung Lập lớn tiếng xen vào trừ đại phu nhân Tần thị còn có thể là ai. Tần thị này, luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, chẳng qua đang ở trước mặt Nam Cung Lập nên có hơi thu liễm mà thôi.
“Phu nhân, chẳng lẽ thất nhi còn biết ảo thuật, đem bản thân biến tốt? Đầu óc đâm khỏi rồi, thất nhi không ngốc nữa, như vậy còn có thể trợ giúp phụ thân nhiều hơn, không làm mất mặt Nam Cung gia tộc nữa, như vậy không tốt sao?”
“Mọi người đều biết, thất nhi trước lăm tuổi vẫn tốt, về sau mới bị bệnh, điều này nói rõ thất nhi không phải trời sinh nhược trí, có thể chữa được. Chẳng lẽ phu nhân không thích thất nhi biến thành bình thường, muốn thất nhi vĩnh viễn làm một đồ ngốc khiến Nam Cung gia tộc hổ thẹn sao?” Li Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Tần thị. Đáy mắt gợn lên một chút lạnh lẽo, nàng hiện tại còn chưa có thực lực gì, không nên cùng Tần thị cứng đối cứng.
Không thể cứng đối cứng, không đại biểu không thể mềm chạm mềm. Bàng môn tà đạo nàng có rất nhiều, chỉ là xem nàng có muốn dùng hay không thôi. Tuy rằng nàng không biết quyền cước gì, nhưng bằng đầu óc khôn khéo có thể báo thù được cho cha mẹ, còn đem tập đoàn Âu thị phát triển lớn mạnh. Có đôi khi đối phó kẻ thù, không nhất định phải dùng võ lực, có được đầu óc thông minh hữu dụng hơn bất cứ thứ gì.
Li Nguyệt vừa nói như vậy, Nam Cung Lập, tức khắc chán ghét trừng mắt nhìn Tần thị liếc mắt một cái, hắn ánh mắt sắc bén đảo qua Li Nguyệt. Li Nguyệt này so với trước kia khác biệt quá lớn. Nàng bây giờ trầm ổn bình tĩnh, cẩn thận thành thục, lại là Hạo Vân đệ nhất mỹ nhân, cũng không phải không có chỗ dùng đến. Xem ra, hắn nên chú tâm bồi dưỡng nàng mới phải.
Chính giữa đại sảnh Li Nguyệt thản nhiên đứng lặng, khí chất phi phàm, trong mắt lộ ra trí tuệ quang mang. Vốn chính là đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa không hề ngu dại, trên mặt lại mang theo điềm đạm lại không mất đi phong thái, nàng mỉm cười tức khắc quang mang vạn trượng. Khí chất như lan, như hoa lê đọng sương, tươi mát tú lệ, phong tư tươi đẹp động lòng người, thất tiểu thư trước kia sao có thể so sánh.
Không chỉ là thất tiểu thư trước kia, còn có các vị tiểu thư trong đại sảnh này. Trong sự hào quang nổi bật của Li Nguyệt họ lập tức bị đè xuống. Một Li Nguyệt thanh nhã sặc sỡ đến lóa mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng trí tuệ cùng thành thục. Vài vị tiểu thư trang điểm diễm lệ, mắt như chuông đồng, vẻ mặt đố kỵ cùng nóng nảy làm cho họ trở nên tục khí. Rõ ràng đến mức liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Nam Cung Lập khôn khéo nhìn mấy nữ nhi, lại nhìn xem Li Nguyệt, tức khắc dưới đáy lòng âm thầm gật đầu, nữ nhi này của hắn, cùng trước kia thật là khác nhau một trời một vực. Đâu giống như mấy người nóng nảy, đem đố kỵ cùng hận thù toàn bộ viết lên trên mặt, Li Nguyệt này biến thành thông minh rồi.
Nhìn Nam Cung Lập ánh mắt thưởng thức hướng về Li Nguyệt, hai vị tỷ tỷ đố kỵ trừng mắt nhìn Li Nguyệt. Tất cả đều không thể tin được, đây là nha đầu ngốc nghếch yếu đuối trước kia sao? Trước kia chỉ cần không trang điểm, Li Nguyệt chính là xấu nhất. Nhưng một khi trang điểm, tức khắc liền biến thành con người tinh oanh như ngọc kiều diễm. Người khác nhìn đến bộ dáng nàng trang điểm sạch sẽ, mới cho nàng là đệ nhất mỹ nhân.
“Lão gia, cho dù nàng không ngốc, nhưng nàng dù sao cũng là con vợ lẽ, lại bị Tuyên Vương vứt bỏ, trước kia lại từng bị ngu dại, còn có nam nhân nào muốn nàng? Nếu Tuyên Vương quyết tuyệt muốn từ hôn, Nam Cung gia chúng ta mặt mũi nhất định sẽ bị nàng làm mất hết, lão gia người còn có mặt mũi gì đi gặp người khác.” Tần thị sợ nói quá Nam Cung Lập không vui, liền đem thanh âm đè thấp, giả bộ như đạo sĩ kiến vệ vậy, mắt lạnh như nhận, mặt lộ vẻ tinh quang, thật là khó coi.
Li Nguyệt lạnh lùng thầm nghĩ, trách không được Nam Cung Lập mấy năm nay chỉ đến nhị phòng cùng tam phòng, nhìn cũng lười đến nhìn nàng một cái. Kiêu ngạo đáng giận như vậy, nội tâm nhiều tâm kế, thật sự không có mấy nam nhân sẽ thích.