Chương 5: Muốn từ hôn

Li Nguyệt nhìn về phía Nam Cung Lập, ánh âm u trong đáy mắt chợt lóe qua, nàng nhẹ rũ đôi mắt, nước mắt trong suốt trong hốc mắt lông mi dài đen nhánh đã bị nước mắt thấm ướt, có chút khổ sở nói:

“Phụ thân, nữ nhi trước kia gây cho người thêm phiền, sau lăm tuổi biến thành thiểu năng trí tuệ cũng không phải nữ nhi muốn vậy, ai không muốn mình khỏe mạnh, làm người bình thường đâu! Nữ nhi trước kia tuy rằng ngu dại, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng cùng khinh thường của người khác. Cảm giác bị người đời chán ghét cùng cười nhạo, khi dễ nhục mạ thật là đau đến tận xương tuỷ. Li Nguyệt rất hâm mộ các tỷ tỷ có phụ thân yêu thương, các tỷ tỷ thật là hạnh phúc.”

Nhìn bộ dáng khổ sở của Li Nguyệt, Nam Cung Lập đáy lòng hiện lên một chút áy náy, dù sao cũng là nữ nhi chảy trong người dòng máu của hắn. Nói thế nào bị bệnh cũng không phải lỗi của nàng, ngẫm lại trước kia lạnh nhạt với nàng, cảm giác áy náy càng tăng.

“Li Nguyệt trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi, nếu không phải trước kia phát bệnh, Tuyên Vương cũng sẽ không nhiều lần yêu cầu từ hôn. Như vậy đi, vi phụ nghĩ biện pháp, làm Tuyên Vương thu hồi ý định muốn từ hôn. Ngươi hết bệnh rồi, nói không chừng hắn sẽ thay đổi tâm ý.”

Nghe vậy, Li Nguyệt đáy lòng âm thầm cười nhạo, không rơi vài giọt nước mắt lão cáo già này cũng sẽ không áy náy. Con người sắt đá thế nào cũng có một mặt nhân tính, nhưng cũng không bài trừ có chứa tâm tư lợi dụng cùng tính kế. Bởi vì nếu nàng làm Vương phi, Nam Cung gia tộc danh tiếng cũng tăng theo. Có quan hệ thông gia với hoàng tộc thì quyền thế cùng mặt mũi sẽ đá bay tam đại gia tộc khác cả con phố.

Li Nguyệt tự nhiên ngẩng đầu, dũng cảm đối mặt với Nam Cung Lập, trong mắt lộ ra tự tin ngạo nghễ khí khái.

“Phụ thân, nữ nhi lần này đi quỷ môn quan một chuyến, tỉnh lại đã nghĩ thông suốt rồi, việc cảm tình không thể cưỡng cầu. Trước kia Tuyên Vương chê con ngu dại, không chấp nhận được cũng là bình thường, nếu miễn cưỡng gả qua đó, cũng không tránh khỏi rơi vào lãnh cung trở thành oán phụ. Bây giờ cho dù hết bệnh rồi, Tuyên Vương trong lòng cũng chỉ yêu Liễu tướng thiên kim, một lòng muốn cùng Liễu phủ kết thông gia. Biết rõ không có kết quả, phụ thân tội gì phải hạ thấp mình đi cầu Tuyên Vương chứ, phụ thân đứng đầu tứ đại gia tộc, lại là triều đình trọng thần, sao lại phải tự khiến mình không vui.”

Li Nguyệt câu câu chữ chữ nói có lý, không nhanh không chậm, nhìn thấu việc Tuyên Vương cùng Liễu tướng liên hợp. Suy nghĩ kín đáo, có một cỗ ngạo cốt khí tiết giống mình. Không nịnh nọt lấy lòng, không xem thấp chính mình, tự tin thông tuệ, khiến Nam Cung Lập nhớ tới bộ dáng hắn khi còn trẻ. Nhớ năm đó, hắn cũng như vậy phong cao lượng tiết, hắn của bây giờ sớm không còn lập trường của bản thân, gió chiều nào theo chiều ấy, a dua nịnh hót.

Nam Cung gia tộc có được một nữ nhi thông tuệ hiểu lễ nghi, hắn vốn dĩ thất vọng đối với con cái tựa hồ thấy được tương lai cùng ánh sáng. Hắn càng thêm thưởng thức sự thay đổi của nữ nhi này, nữ tử tâm tư tỉ mỉ như vậy, Liễu Thiên Thiên kia sao có thể so sánh?

“Ngươi nói cũng đúng, nhưng nếu ngươi thật sự bị từ hôn, Nam Cung gia tộc nhất định mặt mũi vô tồn, tương lai ngươi cũng rất khó gả đi.” Nam Cung Lập mâu thuẫn nhíu mày, tâm thần bất định.

Li Nguyệt tâm tư uyển chuyển, ánh mắt sáng ngời như gương, bình tĩnh nói: “Phụ thân, nếu nữ nhi chủ động đưa ra ý định từ hôn, Nam Cung gia tộc còn sẽ mất mặt sao? Đem quyền từ hôn nắm trong tay nữ nhi, nhanh hơn hắn một bước nói ra, mọi người đều sẽ cảm thấy là nữ nhi chướng mắt hắn, nữ nhi không cần hắn. Nam Cung gia tộc sẽ không mất mặt. Phật ngữ nói ‘có được tất có mất’, nữ nhi hôm nay khỏi bệnh là được, có mất thì mới có được. Lại nói, nữ nhi chưa bao giờ lo lắng mình không gả được.”

Hay cho câu ‘có được tất có mất’ Nam Cung Lập trong mắt chứa nồng đậm kinh hỷ, nhìn ra sáu nữ nhi còn lại, có ai biết nghĩ được như Li Nguyệt? Nàng quả nhiên thay đổi rồi, trở nên tâm tư thông thấu, có linh tính, mặc kệ nàng tại sao lại thay đổi, có thể trở nên ôn nhuận hiểu lý như vậy đúng thật hấp dẫn người.

Li Nguyệt là Hạo Vân đệ nhất mỹ nhân, hiện tại lại nhã nhặn lịch sự hiểu lễ, thông tuệ cơ trí, có tầm mắt lâu dài cùng quy hoạch, là thiếu nữ có tâm tư kín đáo, thành thục bình tĩnh. Hắn là nam nhân, hiểu biết tâm tư của nam nhân. Cho dù nàng có bị từ hôn, cũng sẽ có nam nhân thông minh thông thấu nguyện ý cưới nàng.

“Chờ ngươi tĩnh dưỡng mấy ngày, vi phụ sẽ đưa ngươi đến Tuyên Vương phủ, đem hôn sự lui đi, thành toàn Tuyên Vương cùng Liễu tướng.”

“Đa tạ phụ thân!” Li Nguyệt nhanh chóng tiếp lời, sợ Nam Cung Lập thay đổi chủ ý.

Nhìn Li Nguyệt mới được sủng ái, Tần thị ở bên cạnh xanh cả mặt, tất cả ghen tị viết hết ở trên mặt. Còn Liễu di nương từ ái thì trong lòng chua xót lau nước mắt, mừng rỡ như điên, vẻ mặt vốn dĩ ảm đạm như tuyết lại có thêm khí sắc, tưng bừng rạng rỡ, sự từ ái đối với Li Nguyệt đều bộc lộ ra ngoài.

“Lão gia, Li Nguyệt là một nữ nhi lại quang minh chính đại tới cửa từ hôn, truyền ra bên ngoài người khác sẽ nghĩ thế nào? Theo thϊếp thân thấy, chúng ta nên ám binh bất động, để Tuyên Vương chính mình tới cửa từ hôn. Như vậy Tuyên Vương thẹn với chúng ta, chúng ta cũng có thể thừa cơ đưa ra một chút yêu cầu. Như là mở rộng làm ăn, nộp thuế ít đi, hoặc là để hắn tìm cho ngũ nhi, lục nhi một hoàng tử Vương gia nào đó. Lão gia người là thương nhân, thϊếp thân tính như vậy có phải là không lỗ.”

Tần thị nói xong, đắc ý dương mày, tự cho là đề ra ý kiến hữu dụng. Lại thay nữ nhi của mình suy nghĩ việc hôn nhân, còn huỷ hoại thanh danh của Li Nguyệt. Thật là một cục đá bắn hạ ba con chim, nhưng lại nghênh đón một trận châm chọc từ Li Nguyệt ở phía đối diện.

Nam Cung lập vừa nghe sắc mặt lập tức trầm xuống, thất vọng khinh thường trừng mắt nhìn Tần thị: “Ngươi đem ta nói thành loại người nào? Nghe khẩu khí của ngươi, ta Nam Cung Lập là một người vì lợi ích, là tiểu nhân âm hiểm xảo trá. Lời này của ngươi nếu truyền tới lỗ tai người ngoài, ta còn mặt mũi gì nữa chứ? Lão Thái Phi thiện tâm, vẫn luôn bảo vệ Li Nguyệt, Tuyên Vương mới nhịn Li Nguyệt nhiều năm như vậy. Vì tư tâm của ngươi, nếu để cho Lão Thái Phi biết chúng ta lấy hôn sự của Li Nguyệt làm giao dịch, ngươi chết như thế nào cũng sẽ không biết đâu. Thái Phi là tỷ tỷ của ta, ngươi sao có thể tính kế người? Ngươi cấm túc cho ta ba ngày, không cho phép xuất môn, không được lại sinh sự gì nữa.”

Li Nguyệt dưới đáy lòng cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý. Quát một trận chính nghĩa lẫm liệt, Nam Cung Lập tức khắc trở thành một người chính nghĩa đạo đức, rất có phong phạm của đại trượng phu, nam nhân này thật là khôn khéo.

Nam Cung Lập phát xong cơn thịnh nộ xong, Tần thị tuy không phục, lại chỉ phải cung kính cúi đầu, đáy mắt cất giấu một tia âm độc. Trước mặt mọi người bị lão gia giáo huấn trừng phạt, nàng tức giận đến trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Nhìn tam phu nhân Phong di nương bên cạnh châm biếm, ánh mắt trào phúng, càng làm nàng một đương gia chủ mẫu mất hết mặt mũi.

Đều là do Nam Cung Li Nguyệt đồ hoạ tinh kia mà nên, đâm đầu chết không thành, lại còn quay trở về tranh sủng. Chờ xem! Xem nàng sẽ giáo huấn tiểu đề tử kia thế nào, cho nàng biết thế nào là tôn ti.

Thình lình, Nam Cung lập càng nghĩ càng giận, lại nói: “Mấy cái bụng của các ngươi không được tích sự, trừ sinh được chút nữ nhi, cả ngày chỉ biết vũ văn lộng mặc, không màng chính sự cùng kinh thương. Tương lai gia nghiệp của ta phải truyền cho ai? Nam Cung gia tộc sẽ do ai tới phát triển lớn mạnh?”

“Ta cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu chờ các ngươi sinh hạ con trai, không bằng học tập Thượng Quan gia, nam nhi nữ nhi đồng loạt ra trận. Lão ngũ, lão lục, lão thất, có rảnh thì học kinh thương học đạo làm người. Đừng cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, nghe khúc xem diễn. Đặc biệt là Chiêu Đệ, đừng có như không ai muốn ngươi vậy suốt ngày cùng hoàng tử gì đó đi du hồ. Ngươi nếu không có chút bản lĩnh người ta cũng không cần. Cho dù là di nương tỳ nữ, gia đinh bà vυ", đều đọc nhiều sách lên cho ta, học chút tri thức, ta không muốn Nam Cung gia tộc hủy ở trong tay ta.”

Nam Cung lập nói cho Nam Cung Chiêu Đệ mặt đỏ tai hồng, nữ nhi gia mặt mũi mất hết, làm như nàng thực sự không biết xấu hổ xuất ngày đi theo các hoàng tử vậy. Nàng muốn gả cho hoàng thất thì có gì sai chứ? Làm hoàng phi mới có mặt mũi, mới có địa vị, xem về sau còn có thiên kim nào dám xem thường nàng.

Kinh thương? Li Nguyệt nghĩ mà cười lạnh, kinh thương chính là nghề cũ của nàng. Ai lại không biết nàng là thiên tài của thương giới, chỉ là nàng thích hay không thích làm mà thôi. Nàng chỉ làm những việc có lợi cho mình, bằng không chính là làm lớn mạnh người khác, hy sinh chính mình.

“Lão gia……” Cứ nhắc đến sinh nhi tử, mấy phòng phu nhân đều phân phân cúi đầu, ai không biết Nam Cung gia thiếu nhất chính là con trai. Những năm gần đây, vì sinh nhi tử, đại phòng, tam phòng tranh nhau vắt hết óc, nhị phòng Lâu di nương thì một lòng hướng phật, sớm đem hồng trần sự vụ vứt lại sau đầu, ở trong am ni cô bầu bạn thanh đăng cổ phật, cự tuyệt gặp người.

Trước kia các nàng Bồ Tát cũng đã cầu, Quan Âm cũng đã bái, vẫn là sinh một đống nữ nhi. Mỗi lần sinh đều là nữ nhi, Nam Cung Lập dứt khoát đặt tên cho lục tiểu thư là Nam Cung chiêu đệ, chính là vì có thể chiêu cái đệ đệ. Không nghĩ tới cái bụng Liễu di nương không được việc, vẫn là sinh ra nữ nhi. Nếu nàng là con trai cũng không rơi vào hoàn cảnh bị lạnh nhạt nhiều năm như vậy.

Hơn nữa, nữ nhi này lại là một đồ ngốc, không có một chút tác dụng gì. Còn làm mất hết mặt mũi của Nam Cung gia tộc. Nàng cũng bởi vậy chịu liên lụy, ở trong phủ địa vị còn không bằng một bà vυ" bên người Tần thị.

Li Nguyệt đáy lòng lạnh lùng cười nhạo, thật là một đám heo mẹ, nhi tử quyết định kiến trúc thượng tầng, quyết định địa vị của các nàng. Mẹ quý nhờ con là điều mà các nàng cả đời theo đuổi, cả đời cũng có cái để đấu.

Lần đầu dơ đao đã thắng lợi. Trên đường đi Lưu Li uyển, Li Nguyệt trên mặt hiện lên một nụ cười báo thù lạnh lẽo. Vừa rồi nhìn Tần thị cùng Nam Cung Chiêu Đệ bị phạt cấm túc, mặt mũi mất hết, trong lòng liền một trận sảng khoái. Không có gì hưng phấn bằng nhìn thấy địch nhân bị bêu xấu cả.

Trong khoảnh khắc nàng trọng sinh, nàng vốn dĩ hạ quyết tâm không tranh đấu, cười xem mây cuộn mây tan, ngủ nướng qua cả đời. Nhưng mới trở về liền bị đám người Tần thị nhằm vào chèn ép, nàng há có thể thờ ơ?

Nàng trước nay đều không phải nữ tử yếu đuối mặc người bắt nạt, người chọc tới nàng đều sẽ ngã rất thảm. May thay nàng cược đúng rồi, Nam Cung Lập bắt đầu chú ý đến nàng. Có sự ủng hộ của đương gia Nam Cung Lập, quật ngã đám người Tần thị sẽ càng dễ dàng hơn.

Chờ mà xem! Hiện tại nàng dựa vào Nam Cung gia tộc sinh tồn, nhưng sẽ có một ngày, chờ nàng cường đại lên, Nam Cung gia tộc sẽ phải xem sắc mặt nàng hành sự, dựa vào nàng mà sinh tồn.

Nàng hiện tại chỉ cần an tĩnh, tĩnh dưỡng thân thể chờ đợi ngày từ hôn đến.