Trong phòng cổ kính, thiếu nữ một thân hoa phục đỏ thẫm, cắn môi ngồi ở trước gương. Nhìn mình trong gương đầu cắm đầy châm hoa, trang điểm đậm phấn son, nàng chậm rãi buông hộp son đỏ tươi, đột nhiên nhếch miệng cười ha hả, là một tiểu thư ngốc chính hiệu.
Hàm răng đỏ tươi như máu lộ ra, màu son đỏ tươi bôi cả lên mũi và cằm, rất giống cương thi hút máu. Trong không khí còn tràn ngập một mùi son phấn nồng đậm khó ngửi.
Đột nhiên, một tiểu nha hoàn mặc xiêm y màu xanh chạy nhanh vào, nhìn thấy tiểu thư ngốc liền hét lớn: “Thất tiểu thư, không xong rồi! ta nghe nói Tuyên Vương muốn cùng người từ hôn, chuẩn bị nghênh cưới con gái của Liễu thừa tướng, Liễu Thiên Thiên.”
Cái gì? Nghe được lời này, tiểu thư ngốc đứng dậy liền hướng cửa viện chạy đi, gương trên chiếc bàn gỗ tử đàn ầm một tiếng đánh rớt trên mặt đất, nát một mảnh.
“Ai!” Tuyết Nhi than nhẹ một tiếng!
Nếu không phải tiểu thư nhà nàng từ nhỏ đã bị ngốc nghếch, là một thứ nữ không được sủng ái. Chỉ dựa vào nàng là Hạo Vân quốc đệ nhất mỹ nhân, phỏng chừng Tuyên Vương cũng sẽ không vứt bỏ nàng, đi coi trọng Liễu gia tiểu thư Liễu Thiên Thiên.
Không, nàng không muốn bị vứt bỏ!
Tiểu thư ngốc nhấc váy, một đường chạy như điên, hướng phía trang viên hoàng gia quý tộc của Hạo Vân quốc chạy như điên mà đi.
Một đường lung lay, mấy lần ngã xuống mương, nàng vốn dĩ vẽ một mặt xấu xí, hiện tại càng xấu hơn.
Thật vất vả chạy đến trang viên quý tộc, hình ảnh nam tử vô tình ở phía xa kia làm mắt nàng đau đớn. Nam tử một bộ áo bào trắng, trong lòng ôm một Liễu Thiên Thiên mảnh mai, yểu điệu, đang cưỡi ngựa lao nhanh, phong tư rất tiêu sái.
“Tuyên Vương gia, vị hôn thê ngốc của người đến kìa!” Liễu Thiên Thiên trong mắt có ý cười, đắc ý nhìn cô gái dơ bẩn ngốc nghếch đang đứng ở trước ngựa. Nàng hiện tại, nào còn có nửa phần đệ nhất mỹ nhân! Nếu không phải mẹ đẻ nàng mỗi ngày vì nàng trang điểm, chỉ dựa vào nàng một nữ nhân điên khùng, nào xứng với danh hiệu Hạo Vân đệ nhất mỹ nhân.
Tuyên Vương Phong Trần Nhiễm khinh thường liếc mắt nhìn tiểu thư ngốc một cái, quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Bổn vương ngày kia liền đến Nam Cung phủ từ hôn, chuẩn bị cầu hôn Thiên Thiên. Đồ ngốc, ngươi nghe hiểu được sao?”
Phong Trần Nhiễm nói xong, thế gia tiểu thư ở bên cạnh đều trào phúng cười ha hả.
Nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người, tiểu thư ngốc có chút khϊếp nhược, nàng chậm rãi móc ra một khối ngọc bội màu trắng. Hướng Phong Trần Nhiễm khanh khách cười ha hả:
“Có tín vật định thân, không phải là giả, không phải là giả! Muốn gạt ta, ta đi nói cho mẫu thân.”
“Bang” một tiếng, Liễu Thiên Thiên nhảy xuống ngựa, một cái tát đánh trên mặt tiểu thư ngốc, ngay sau đó cười lên ha ha, “Nàng chính là ngốc như vậy, có đánh thế nào đều cũng không sợ đau.”
“Loại mê trai đê tiện như bùn giống ngươi, bổn vương đến xem một cái cũng lười, nếu không phải lão Thái Phi ngăn trở, bổn vương đã sớm từ hôn.” Cùng một con ngốc ở bên nhau, thật là một loại sỉ nhục.
“Ngươi……” Tiểu thư ngốc đột nhiên mím môi, không nhịn nổi nữa bắt đầu khóc.
Phong Trần Nhiễm khinh thường trừng mắt nhìn nàng: “Khóc cái gì mà khóc! Còn không mau cút đi?”
“Cũng không nhìn xem chính mình bộ dáng gì, dơ bẩn như vậy, một thứ nữ do tiện tỳ sinh, cũng xứng tới trang viên của hoàng gia?”
“Thật ghê tởm, giống như cương thi vậy, mau cút đi, không ai hoan nghênh ngươi đâu!”
“Ai, các ngươi nói nhiều như vậy nàng cũng nghe không hiểu, bởi vì nàng là ngốc, si ngốc, thiểu năng trí tuệ, cùng nàng nói chuyện chính là đàn gảy tai trâu.”
Chúng tiểu thư ngươi một lời ta một lời cười nhạo, chói tai khó nghe, không có một chút bộ dáng tiểu thư khuê các.
Tiểu thư ngốc nắm chặt ngọc bội, lau nước mắt xong, chậm rãi xoay người, bộ dáng thật là thê thảm.
Mọi người ở đây đều cho rằng nàng lại sẽ giống như thường ngày chạy về nhà cáo trạng, không nghĩ tới, tiểu thư ngốc lại đâm đầu vào khối đá lớn cạnh đường.
“A? Liền như vậy…… Đã chết?” Một vị tiểu thư ra vẻ giật mình nhìn thiếu nữ trên mặt đất, hét lớn.
“Đừng để ý đến nàng ta, loại giả chết này, bổn vương sớm đã nhìn chán.” Phong Trần Nhiễm không chỉ có không có một tia thương hại, còn ôm Liễu Thiên Thiên cười ha hả, coi mạng người như cỏ rác.
“Hứ, có cái gì đáng xem chứ? Lát nữa nàng ta sẽ tự mình tỉnh thôi, chúng ta đi nghe kịch, nơi này bẩn quá!” Mọi người ngươi một lời ta một lời, tập hợp và phân tán đi ra trang viên.
------------------------------------------------------------------------------------
Nàng đây là ở nơi nào?
Âu Nhược Lan bay ở không trung, mê mang nhìn nơi này, nhưng sao không ai nhìn thấy nàng?
Nhớ rõ nửa giờ trước, nàng đột nhiên có việc quay trở lại biệt thự cửa chính mình, lại thấy bạn trai nàng tín nhiệm nhất, toàn thân trần như nhộng, đang ôm một thủ quỹ tài chính của công ty, ở trên chiếc đệm cao su lớn của nàng hưởng thụ!
Gian phu da^ʍ phụ đáng chết, Âu Nhược Lan xông lên nắm lấy bạn trai, đột nhiên một chân đá thật mạnh vào bảo bối của hắn, đau đến mức bạn trai kêu to lên. Sau đó, nàng lại túm lấy tiểu tam, nhắm thẳng vào mặt nàng ta mấy bạt tai, đánh đến nàng ta mắt đầy sao, mặt đều sưng đỏ.
Sau đó, nàng xoay người gọi điện thoại thông báo cho mấy tiểu đệ hắc đạo của nàng, chuẩn bị gọi bọn họ tới làm thịt đôi cẩu nam nữ này. Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên trước mắt tối sầm……
Ngã xuống đất trong nháy mắt, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn nam nhân vô tình kia, khóe mắt vương một giọt nước mắt. Nàng không thể tin được, đây là con người nàng vẫn luôn tín nhiệm, nam nhân yêu nàng yêu đến chết đi sống lại kia.
Tiểu tam kề sát vào nàng, cười lạnh nói: “Âu Nhược Lan, ngươi chỗ nào cũng mạnh hơn ta, không nghĩ tới trong tình yêu ngươi lại thua ta. Ai kêu ngươi quá cuồng vọng, ai kêu ngươi quá ngoan độc, đáng đời!”
Bạn trai ánh mắt xin lỗi nhìn nàng một cái, chậm rãi đến gần nàng, nàng còn tưởng rằng hắn muốn cứu nàng. Không nghĩ tới, hắn lục soát lấy trên người nàng thẻ ngân hàng, còn đá thêm cho nàng một chân.
Nàng muốn nói cho bạn trai, nàng sớm đã sửa lại mật mã thẻ ngân hàng rồi, còn chưa kịp mở miệng, liền bay tới nơi này.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng chiếu vào nàng “Đông!!” một tiếng, nàng tựa hồ cùng thiếu nữ trên mặt đất hợp thành một thể.