Chương 1.2: Trọng sinh

“Tiểu thư…… Người tỉnh lại đi!…… Tiểu thư……” Tuyết Nhi theo sau tới, vừa thấy Nam Cung Li Nguyệt trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, vội vàng lao tới.

Người trên mặt đất bình tĩnh nhắm mắt, trên trán có vết thương màu đỏ, cả mặt đầy máu, hai tròng mắt nhắm chặt, vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu thư, người làm sao vậy, mau tỉnh lại! Tuy rằng người có chút ngốc nhưng tâm hồn thiện lương, ông trời sẽ không sớm như vậy liền thu người. Tiểu thư, người không tỉnh lại, Liễu di nương sẽ thương tâm chết mất, di nương chỉ có một nữ nhi là người!”

Tuyết Nhi vừa khóc vừa lắc người trên mặt đất. Nếu không phải Liễu Thiên Thiên cùng Tuyên Vương gia đáng giận kia, tiểu thư nhà nàng sẽ như vậy sao?

Nàng càng lắc càng nhanh, càng lắc càng nhanh. Đột nhiên, Nam Cung Li Nguyệt tay nhỏ giật giật, Tuyết Nhi vừa thấy, kinh hỉ mở to hai mắt, “Tiểu thư? Người tỉnh rồi! Thật tốt quá!”

Ai ồn ào như vậy? Dám ở văn phòng của nàng làm ồn, nàng nhất định sẽ đuổi việc hắn, “Đừng ồn nữa!”

Đầu rất đau, trước mặt một mảnh mơ hồ, Âu Nhược Lan lắc lắc đầu. Tuyết Nhi thấy tiểu thư tỉnh, vội vàng lau khô nước mắt, “Tiểu thư, ta liền biết người ngốc có phúc của người ngốc, cát nhân tự có thiên tướng.”

Người trên mặt đất xoay mình mở to mắt, lãnh liệt bức người, đôi mắt vốn dĩ ảm đạm đột nhiên trở nên có mũi nhọn bắn ra bốn phía, lộ ra vầng sáng của trí tuệ, rất bình tĩnh, lạnh lẽo, cơ trí tìm tòi nhìn ngắm bốn phía.

Đây là nơi nào? Nơi xa là núi non xanh biếc, mênh mông vô bờ, trên núi hoa hồng điểm xuyết, ao hồ lá sen nhẹ nhàng. Ở gần lại là một tòa lâm viên dường như là kiến trúc cổ đại, cổ kính, kết cấu đơn giản lại không mất uy nghi.

Bên cạnh còn có một rào chắn, ở giữa còn có một sân mã cầu lớn, mà trước mặt nàng, lại là thiếu nữ mặc y phục cổ trang.

“Đây là nơi nào?” Âu Nhược Lan thanh âm lạnh băng, nhàn nhạt nhìn về phía Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi vừa nghe thấy giọng của tiểu thư, sợ tới mức há to miệng, “Tiểu thư, người không sao chứ? Tiểu thư, người làm sao vậy, đừng có doạ ngốc nữa người vốn dĩ đã ngốc rồi, nếu còn ngốc nữa, người sẽ không gả đi được mất. Vốn dĩ người bị vị hôn phu vứt bỏ, đã là cô nương không thể gả đi được, hiện giờ lại biến thành như vậy……”

Có thể đừng làm ồn nữa được không?

“Dừng!” Âu Nhược Lan giơ tay ngăn Tuyết Nhi tiếp tục dài dòng, “Đứng đó đừng nhúc nhích, để ta nghĩ một chút.”

“Vâng” Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn tiểu thư trước mắt, nhìn bộ dáng tiểu thư hiện tại, tựa hồ cùng trước kia không giống nhau, trước kia nàng vừa điên vừa ngốc, lời nói còn không nói rõ. Nàng hiện tại, trong mắt như có một ánh sáng gì đó, tự tin kiên cường, hơn nữa nói chuyện rõ ràng, ngữ khí bình đạm, không cao ngạo không nóng nảy, thật là kỳ quái.

Âu Nhược Lan lại lần nữa lắc lắc đầu, nàng không phải bị bạn trai cùng tiểu tam hại chết, xuống địa ngục rồi sao?

Nhớ rõ bạn trai cùng tiểu tam chiếm giường của nàng, đập vỡ đầu nàng, đoạt thẻ ngân hàng của nàng, đang lúc nàng còn một hơi cuối cùng lại đạp nàng một chân, cùng nhau bỏ trốn mất dạng.

Lúc sau, nàng liền cảm nhận được thân thể nàng nhẹ nhàng, tựa hồ là linh hồn của nàng. Đúng lúc bay đến nơi này nàng liền bị một luồng sáng đánh vào thân thể này, lúc sau bất tỉnh nhân sự.

Chẳng lẽ…… Nàng mượn xác hoàn hồn, xuyên qua!

Hiện tại, nói không chừng biệt thự của nàng, công ty, điền sản những cái đó đều bị kẻ thù trước kia thâu tóm hết. Nàng trước kia hành sự quá kiêu ngạo cuồng vọng, ỷ vào chính mình có thiên phú kinh thương cùng hắc đạo lão đại Chu Thần có giao tình. Thâu tóm không ít công ty, không ít gia đình bị phá sản, gây thù chuốc oán quá nhiều, gây kinh sợ thương giới, chậm rãi bò lên vị trí đầu trong giới thương nhân.

Nàng năm nay 29 tuổi, là thiên tài y học ưu tú nhất, thương giới nữ cường nhân, nữ tổng tài máu lạnh của tập đoàn tài phiệt Âu thị. Có một bộ dáng xinh đẹp, có bằng song thạc sĩ của đại học Oxford.

Làm người trước nay lạnh nhạt cường hãn, xảo trá độc ác. Hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, ở thương giới làm mưa làm gió. Là đối tượng khiến nữ nhân đố kỵ, nam nhân tranh nhau truy đuổi.

Nàng vẫn luôn kiên trì chủ nghĩa độc thân, chỉ muốn cùng đệ đệ Âu Dương dựa vào nhau mà sống, vẫn luôn độc thân 26 năm. Người thích nàng không ít, dám theo đuổi lại không nhiều lắm, Hướng Dương chính là một trong số đó. Hướng Dương vóc dáng cao gầy, là một người đang học bằng tiến sĩ, có một dáng người Châu Âu tuyệt vời, luôn trong lúc nàng cần hỏi han ân cần, đem hết quan tâm.

Từ nhỏ cửa nát nhà tan, phụ thân trong thương trường thất lợi, bị chủ nợ bức đến đường cùng, cùng mẫu thân song song tự sát, chỉ vì muốn đổi cho nàng cùng đệ đệ ít tiền bảo hiểm. Lúc đó nàng mới mười tuổi, mang theo đệ đệ vì phụ mẫu túc trực bên linh cữu bảy ngày, bảy ngày này, trừ mấy người bạn tốt trước kia của phụ thân tới viếng thì không còn người khác nữa.

Thật nực cười, phụ thân trước kia là tổng tài của tài phiệt Âu thị, bằng hữu khắp thiên hạ, người nịnh bợ hắn nhiều như lông trâu, thế mà vừa mất bọn họ đều biến mất? Nàng muốn đi tìm thân thích của phụ thân cùng bằng hữu, kết quả đổi lấy ánh mắt lạnh cùng xa cách, nhìn công ty phá sản, nàng lần đầu cảm thấy khủng hoảng, làm kẻ yếu, chính là loại kết cục này.

Cho nên, nàng phải trở nên cường đại, dựa vào nghị lực cùng thiên phú kinh người, nàng cứu được công ty đã suy tàn, công ty dưới sự lãnh đạo của nàng, dần dần chuyển biến tốt đẹp, trả hết nợ nần, còn kiếm lời lớn.

Trong quá trình nỗ lực ấy, nàng kết giao được với lão đại hắc đạo hơn nàng chín tuổi Chu Thần. Chu Thần tán thưởng sự bất khuất cùng thủ đoạn của nàn. Hắn ở phía sau thay nàng thu xếp tất cả, nàng sẽ mỗi tháng đem hoa hồng chuyển vào tài khoản của Chu Thần.

Vì trở nên cường đại, nàng càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng độc ác.

Năm đó bức tử phụ thân có mười vị lão tổng, nàng nhất nhất nhớ kỹ. Lăm năm ngắn ngủi, nàng dựa vào cường thế thủ đoạn trong thương nghiệp, vu oan giá họa, dùng hết thủ đoạn chỉnh sụp bọn họ, hơn nữa bức cho bảy lão tổng cửa nát nhà tan.

Nàng muốn cho những người từng xem thường cùng bức tử phụ thân biết, Âu thị gia tộc của nàng không phải dễ chọc. Những thân thích đã từng máu lạnh tránh đi nàng, hiện giờ mỗi người đều tới cửa nịnh bợ, đều bị nàng trào phúng đuổi đi đi.

Đối với Hướng Dương, nàng không có yêu, chỉ có một chút cảm động. Đồng ý làm bạn gái của hắn, chỉ là vì muốn giảm bớt sự cô đơn của bản thân. Không nghĩ tới, Hướng Dương lại liên hợp với tiểu tam phản bội nàng. Một người có điều kiện không tồi như Hướng Dương, lại coi trọng một thủ quỹ tài chính của nàng, trong đó chắc chắn có ẩn tình.

Không lẽ bọn họ đã sớm thiết kế tất cả, chính là vì chờ đợi ngày này. Nhớ rõ ngày thủ quỹ tài chính nhận chức, cũng là ngày gặp được Hướng Dương, nàng vừa công tác vừa tiếp tục học y, ở C đại cùng thủ quỹ gặp được Hướng Dương, hiện tại nhớ tới, tất cả sao lại trùng hợp đến vậy?

Hướng Dương…Hướng Dương, tựa hồ nàng đã từng gặp qua!

Ồ! Nghĩ ra rồi, nàng đã từng báo thù bức chết một chủ nợ là họ Hướng, lúc ấy có một tiểu hài tử trốn ở một góc, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt thù hận của hắn, giống như nàng năm đó nhìn chủ nợ vậy. Thật là sông có khúc người có lúc mà.

Thì ra nàng bại trong tay con của kẻ thù, kẻ thù bức tử phụ thân, nàng bức tử kẻ thù, con của kẻ thù lại bức tử nàng?

Nhân sinh có thể lụi bại hơn thế nữa không? Nàng đánh sập nhiều công ty như vậy, bức tử nhiều kẻ thù như vậy, chết cũng không oan, chỉ tiếc lưu lại đệ đệ ở hiện đại.

Đã chết một lần, nàng cũng mơ hồ nghĩ thông suốt, đấu tới đấu lui đem chính mình đấu chết rồi. Chuyện cũ năm xưa như mây khói, nếu sống trong lừa gạt ngươi đấu ta tranh, không bằng làm một nữ tử đơn giản. Người không phạm ta, ta liền không phạm người!

Kiếp trước nàng quá không quý trọng sinh mệnh của chính mình, vì báo thù không màng tất cả. Cũng may may mắn nàng tiếp quản thân thể này. Vậy thì nàng sẽ vì chính mình, cũng vì thất tiểu thư đã mất sống thật tốt, tuyệt đối không thể để cho người thương tổn nửa phần.

Nàng chỉ hy vọng đệ đệ có thể khỏe mạnh sống sót, sống lâu trăm tuổi. Đừng giống nàng bị thù hận chiếm lấy, cả đời đều sống cho người khác, sống như vậy thật sự quá mệt mỏi!

Tuyết Nhi nhìn chằm chằm tiểu thư đang đờ đẫn, duỗi tay ra trước mắt nàng quơ quơ, “Tiểu thư? Người làm sao vậy. Nào, ta đỡ người hồi phủ, nếu không đại phu nhân lại muốn phạt người.”

Trên đường về nhà, Tuyết Nhi một hơi kể cho Âu Nhược Lan về chuyện xưa của tiểu thư ngốc.

Nàng cũng hiểu được đại khái, quốc gia này tên Hạo Vân quốc. Chủ nhân thân thể này là Nam Cung Li Nguyệt, năm nay mười lăm tuổi. Là thứ nữ thất tiểu thư của Nam Cung gia tộc. Cũng là Hạo Vân quốc đệ nhất mỹ nhân! Một tiểu thư mệnh khổ tuy xinh đẹp nhưng lại yếu đuối vô năng, văn hóa thấp, điên khùng ngu dại tất cả đều có!

Vô tài vô đức, ngu ngốc mê trai, Nam Cung gia tộc coi nàng là hổ thẹn. Chỉ có mẹ đẻ yêu thương, coi nàng là sinh mệnh. Còn phải chịu nỗi khổ bị vị hôn phu vứt bỏ, trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.

Không chịu nổi bị vị hôn phu chế nhạo, hổ thẹn nàng lựa chọn đâm đầu tự tử. Không ngờ, vị hôn phu không chỉ không có một tia thương hại, còn ôm mỹ nhân cười vang, coi mạng nàng như cỏ rác.

Không nghĩ tới, nàng không chỉ bị bạn trai cùng tiểu tam hại chết, còn xuyên qua thành một người mê trai vô năng, mặc người khi dễ ngu dại tiểu thư? Người người tránh xa nàng, khinh thường nàng, cứ như nàng là một tôn ôn thần vậy, trong trí nhớ vị tiểu thư này chính là bị khi dễ lớn lên, ngốc đến đáng thương, nhưng lại không mất đi thiện lương.

Cũng đúng, nếu là kêu nàng đối mặt với một tên ngốc, nàng cũng sẽ điên. Cũng may, cô ngốc sống mệt mỏi nửa đời đã đi rồi, đổi thành nàng tới đảm nhiệm nhân vật này.

Thiếu nữ mười lăm tuổi, có được linh hồn hai mươi chín tuổi thành thục, nàng Âu Nhược Lan, trọng sinh rồi!

Nếu đã trọng sinh thì nàng phải thật trân quý thân thể mình. Không ai thương? Không phải còn có mẹ đẻ của Nam Cung Li Nguyệt Liễu di nương thương yêu sao? Sự tình cũng không tệ như trong tưởng tượng. Sống đau khổ như kiếp trước, không bằng làm một con sâu gạo đơn giản vô hại! Mỗi ngày phơi nắng, ngủ nướng, bình tĩnh an ổn cả đời, cũng rất không tồi!