Chương 30: Bán thuốc giả

“Nếu mấy người không đánh nữa thì tôi thắng đây!”

Trong phòng bảo vệ ở tầng dưới của tập đoàn Khuynh Thành, Lâm Kiên đang khoanh chân ngồi trên ghế, cầm lá bài cuối cùng trong tay, nhìn chằm chăm Quách Khải và Trần Khai Hà.

Ba người đang chơi đấu địa chủ.

Từ đầu đến giờ đã chơi tổng cộng bảy ván, ván đầu tiên Lâm Kiên có quân bài tốt nên đã thắng. Ván thứ hai, quân bài của hắn rất xấu nhưng hắn vẫn giành chiến thắng.

Sau đó, hắn liên tiếp có mấy lá bài xấu, đặc biệt là lá này, lá lớn nhất là mười, còn đều là loại bài không đồng. đều, cho dù thần cờ bạc có đến cũng khó có thể thắng.

Nhưng may là, hắn ra cái gì, hai người họ cũng đều không có, mãi cho đến khi trong tay hắn chỉ còn lại lá bài cuối cùng.

“Hai người xem thường chỉ số IQ của tôi sao?” Lâm Kiên cau mày nói với hai người họ.

“Không không không, sư phụ Lâm, chúng tôi thật sự không đánh lại anh.” Trần Khai Hà vội vàng cười nói.

Tính tình Quách Khải chất phác cũng giơ ngón tay cái lên nói: “Sư phụ Lâm, anh quá giỏi!”

“Ha...”

Lâm Kiên đứng lên, nâng tay lên dùng hai cái hạt dẻ nổ đập vào đầu hai người họ.

Cốp, cốp...

Quách Khải và Trần Khai Hà ôm đầu, đau đến mức suýt khóc, Lâm Kiên thật sự đánh họ.

Lâm Kiên nói: “Hai người ở đây giả bộ ngớ ngẩn với tôi, nói, tại sao lại lo lắng như vậy?”

Vừa rồi Lâm Kiên đi theo Đường Mạn Mạn đến công ty, xuống lầu hắn đã nhìn thấy Quách Khải và Trần Khai Hà đang chơi đấu địa chủ với một nhân viên bảo vệ khác, hắn cũng muốn chơi, nên đã đi vào chơi cùng nhau.

Quách Khải và Trần Khai Hà vừa nhìn thấy hắn lập tức trở nên rất hưng phấn, đối đãi với hắn rất kính cẩn khách sáo, rằm ngựa cũng đều sắp vỗ thành mũi ngựa luôn rồi, hai người họ ra hiệu cho bảo vệ, anh ta cũng rất thức thời mà ra ngoài tuần tra.

Nhưng hai người này rõ ràng là đang buông thả, hơn nữa còn buông thả đến không có điểm mấu chốt, Lâm Kiên đã không thể chịu đựng được nữa.

Rì rà rì rầm coi thường ai chứ?

Có thể có chút tinh thần cạnh tranh được được không?

Lâm Kiên xoay người đi ra khỏi văn phòng, Quách Khải và Trần Khai Hà lập tức đứng dậy, mỗi người một tay ôm anh.

“Sao đây, muốn đánh nhau đúng không?” Lâm Kiên quay đầu lại nói.

“Sư phụ!”

Quách Khải và Trần Khai Hà cùng hô lên, hơn nữa hai người họ còn đồng thời quỳ một gối xuống, chắp tay lại.

“Bà mẹ nói”

Lâm Kiên trực tiếp không nhịn được mà chửi một một câu thô tục, hai tên này ở đâu ra vậy chứ.

“Sư phụ Lâm, anh Khải và tôi rất ấn tượng với thực lực của anh. Chúng tôi chân thành muốn trở thành đệ tử của anh, xin anh hãy cho chúng tôi một cơ hội. Sau này, chúng tôi sẽ tận tâm hiếu kính anh.” Trần Khai Hà nói.

“Sư phụ như cha!” Quách Khải khí phách cao ngất. Sắc mặt Lâm Kiên vừa đỏ vừa trắng, hắn xuống núi để cưới vợ sinh con, đứa bé còn chưa đợi được sinh ra, hắn liền nhặt được hai thằng con trai lớn như vậy sao?

Hắn bây giờ còn trẻ khỏe còn có thể sinh, nhặt được đứa con trai vô ích như vậy cũng có ích gì.

Lâm Kiên xoay người chuẩn bị rời đi, Quách Khải cùng Trân Khai Hà nhìn nhau, Quách Khải lập tức lao tới ôm lấy đùi Lâm Kiên:

“Sư phụ, đồ đệ có thể đãi ngày ba bữa một ngày!” Lâm Kiên nói: “Không cần, thả tôi ra.”

Trần Khai Hà lúc này cũng chạy tới, ôm lấy đùi Lâm Kiên: “Sư phụ, đồ đệ biết một nhà tắm rất tốt, hơn nữa nữ kỹ thuật viên ở đó đều là người nước ngoài.”

Hai mắt Lâm Kiên đột nhiên sáng lên, nhưng hắn lại che giấu rất tốt, từ nay về sau hắn muốn làm cao thủ, khí chất nhất định phải ổn định.

Quách Khải nói: “Sư phụ, đồ đệ, đồ đệ cũng có thể giặt quần áo, may vá, sau này còn có thể giúp người...”

Bịch!

Lâm Kiên đá Quách Khải ra: “Anh đều làm hết chuyện của vợ tương lai tôi rồi, tôi còn cần vợ làm gì nữa?”

Trần Khai Hà ôm đùi anh chặt hơn: “Sư phụ, tôi cũng biết một chỗ có các loại em gái nhỏ cosplay. Dáng vẻ xinh đẹp, dáng người chuẩn, lại còn nhiệt tình chủ động!”

Khụ khụ...” Lâm Kiên nghiêm túc ho khan hai tiếng:

Trần Khai Hà sửng sốt một chút: “Có, sư phụ!”

“Có Tây Ban Nha không?”

“Có, sư phụ!”

“Có Pháp không?” “Có Ba Tư không?” “Có Ý không?”

Lâm Kiên hỏi một tràng dài, Trần Khai Hà không ngừng gật đầu, cằm gần như rớt xuống.

Lâm Kiên hài lòng, hỏi vấn đề cuối cùng: “Có ảnh không?”

“Cái này thì...”

Nụ cười trên mặt Lâm Kiên đột nhiên lạnh xuống, định đá anh ta một cái.

“Có, có, sư phụ.” Trần Khai Hà vội vàng lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Kiên.

Nụ cười trên mặt Lâm Kiên khôi phục lại độ ấm, Trần Khai Hà nịnh nọt nói: “Sư phụ, những thứ này chỉ mới sương sương thôi, phía sau còn có các em gái cosplay của câu lạc bộ...”

Quách Khải lúc này mới từ dưới đất đứng dậy, cầm điện thoại đi tới: “Sư phụ, nhìn đồ đệ này... Đây là chị gái massage ở tầng dưới nhà đồ đệ. Chị ấy năm nay đã bốn mươi tám tuổi rồi, chắc vẫn có thể sinh con được...”

Bịch! Quách Khải lại bay ra ngoài.

Trần Khai Hà tiếp tục nịnh nọt: “Sư phụ, đây là em gái Hoả Vũ. Nhìn dáng vẻ của em ấy, không kém gì so với trong anime. Hơn nữa, còn có công chúa Ba Tư, sư phụ nhìn xem tấm lụa che nửa khuôn mặt của cô ấy... Sư phụ, khi nào thì người rảnh, đồ đệ dẫn đường cho người...”

Bịch!

Trần Khai Hà đang hưng phấn, đột nhiên cảm giác. như có một tảng đá lớn bị vỡ trong ngực. Anh ta gầm một tiếng bay ra ngoài, cổ họng có chút mặn chát, một ngụm máu phun ra.

Chuyện gì vậy?

Đường Mạn Mạn đi xuống lầu, tâm trạng rất tốt, dường như đã tìm ra cách chữa khỏi chứng biếng ăn của chị Thiên Trúc. Cô ấy xuống lầu tìm Lâm Kiên.

Theo chỉ dẫn của bảo vệ cô ấy đi vào phòng bảo vệ, nhưng khi mới đến cửa, vừa định chào hỏi thì liền nghe thấy Lâm Kiên đang nói chuyện với Trần Khai Hà và Quách Khải về phòng tắm, câu lạc bộ, tiệm massage...

Quách Khải bị đá bay? Ừm, anh Lâm Kiên không thích chị gái bốn mươi tám tuổi trong tiệm mát xa.

Nhưng khi Trần Khai Hà đã đến rất gần, lại nói những điều khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ.

Đường Mạn Mạn nhìn dáng vẻ hứng thú của Lâm Kiên, không biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu. Thì ra đàn ông đều giống nhau, đều là đồ háo sắc, hừ!

Tâm trạng vui vẻ đột nhiên biến mất, Đường Mạn Mạn cúi đầu định quay người lặng lẽ rời đi. Nhưng không biết lúc nào, phía sau cô còn có hai cô bé khác. Bọn họ là nhân viên lễ tân của công ty, đang đứng ở đó. Một trong số đó là người đã mang nước cam cho Lâm Kiên, còn nhân tiện chạm vào tay của Lâm Kiên. Còn người kia muốn đổi bánh mì để sờ cơ ngực của Lâm Kiên.

Vẻ mặt của hai cô gái trông rất thất vọng, cho nên không chú ý đến thư ký trưởng của tập đoàn đang đứng trước mặt.

Em gái nước cam nói: “Không sao, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà, đàn ông đều thích mỹ nữ.”

Em gái bánh mì nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Em trai nhỏ rõ ràng là muốn đi chơi gái, hu hu hu...”

Vẻ mặt của hai em gái đều rất buồn bã, Đường Mạn Mạn đi qua mà người hai người bọn họ cũng chưa phát hiện.

Mà lúc này, chợt nghe “bịch” một tiếng, phát ra từ trong phòng bảo vệ truyền đến, nước mắt trong hốc mắt hai em gái chợt ngừng lại, Trần Khai Hà bay ngược từ. trong phòng bảo vệ ra ngoài.

Đường Mạn Mạn cũng dừng bước chân lại. Lâm Kiên chỉ vào Trần Khai Hà mắng: “Vô sỉ, lấy những thứ đê tiện loè loẹt này đến dụ dỗ tôi? Tôi là người như vậy hay sao!”

Thân thể mềm mại của Đường Mạn Mạn đột nhiên chấn động, cô ấy quay đầu lại về phía Lâm Kiên, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ cùng áy náy. Anh Lâm Kiên quả nhiên không phải là người tuỳ tiện như vậy, nhưng vừa rồi cô ấy lại nghĩ anh như vậy...

Hai em gái lễ tân cũng cực kỳ kích động ôm nhau nói: “Em trai nhỏ thật tuyệt!”