Chương 29: Ánh sáng của Trung Y

Dương Thiên Tuyền nằm trên giường bệnh, váy bị cởi ra, bị chích thật mạnh bạo.

“Đứng dậy đi."

Trữ Vũ Đồng cất cây kim bạc đi.

“Tôi không, đau quái”

“Cô cũng sợ đau sao?”

“Con nhóc thối tha, hay là tôi cũng trói tên khốn đấy tới đây, để cho hắn cũng đánh sưng cái mông của cô lên, cô liền biết có đau hay không!”

“Không phải cô nói cô không cẩn thận bị ngã khi đang làm nhiệm vụ sao?” Vẻ mặt Trữ Vũ Đồng vô cùng ngạc nhiên.

“Tôi, tôi...” Mặt Dương Thiên Tuyền đỏ bừng như cái mông khi.

“Hắn ta có đẹp trai không?” “Hắn chính là một tên biếи ŧɦái!” “Tay của hắn rất to...”

“Làm sao cô biết?” Dương Thiên Tuyền cau mày.

Ngón tay Trữ Vũ Đồng nhẹ nhàng vẽ lên mông Dương Thiên Tuyền, phác thảo ra hình dạng của bàn tay.

Dương Thiên Tuyền vùi đầu vào giường, cảm thấy mình như đã chết. Đồng thời thề trong lòng rằng đừng để cô gặp lại tên khốn đó, nếu không nhất định sẽ dùng ngàn đao chém chết anh ta...

Nhất định! “Ắt xi"

Lâm Kiên hắt hơi, hắn vừa mới giúp Đường Mạn Mạn xách hành lý vào biệt thự. Chắc chắn là có người nghĩ đến hắn, trên thế giới này hắn cũng không có người thân gì, chỉ có hai người là sư phụ và sư thúc.

Gái lão già sư phụ kia sẽ không nghĩ tới hắn, vậy thì nhất định là sư thúc.

Đợi bản thân kiếm được thêm một ít tiền, mua một căn nhà lớn cho sư thúc ở trong thành phố, đến lúc đó đón sư thúc lên ở, khiến cho sư phụ triệt để vẻ vang.

Lão già kia cũng là một trò cười, luôn nói cho Lâm Kiên lúc ông còn trẻ phong lưu phóng khoáng như thế nào, cẩu thả bụi hoa, là một cao thủ tình trường, là lãng tử ban đêm không về nhà.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy sư thúc...

Sư thúc nói, bà là người phụ nữ mà cả đời này lão gia hoả đều không theo đuổi được.

Ùng ục...

Bụng Lâm Kiên đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Anh Lâm Kiên, anh đó đúng không?” Đường Mạn Mạn quan tâm nói, cô gái nhỏ theo bản năng muốn cúi đầu, nhưng chóp mũi đột nhiên có chút chua xót, khiến cô ấy nhanh chóng nhịn xuống.

“Đúng là có chút hơi đói.”

“Để tôi nấu cơm cho anh.”

“Được!”

Lâm Kiên rất vui khi có người nấu ăn cho hắn, trước kia ở trên núi, đều là hắn hầu hạ sư phụ và sư thúc, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có người hầu hạ hắn, cảm giác ăn sẵn nhất định rất sảng khoái.

Đường Mạn xuống lầu đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh có thịt có rau, tất cả đều là thức ăn thừa mà Lâm

Kiên đã mua trước đó.

Trước khi Lâm Kiên đến, tủ lạnh của Hạ Thiên Trúc. còn chưa bỏ những thứ này.

Lâm Kiên ngồi trên ghế sô pha xem tivi, phim hoạt hình thật hay.

“At"

Đột nhiên, trong phòng bếp truyền đến tiếng thét chói tai, Đường Mạn Mạn che tay ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt đất có mảnh vỡ chén dĩa.

“Làm sao vậy?” Lâm Kiên vội vàng chạy vào bếp.

“Tay của tôi...

Không đợi Đường Mạn Mạn nói xong, Lâm Kiên liền cầm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng nhéo hai cái lên vết thương, Đường Mạn Mạn lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn, đáy mắt đều có chút ẩm ướt.

“Không sao, vết cắt không sâu, lần sau cẩn thận một chút.” Lâm Kiên vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Đường Mạn Mạn: “Mở miệng.”

Đường Mạn Mạn ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, sau đó Lâm Kiên đột nhiên nhét ngón tay bị cắt vào miệng cô ấy.

Đường Mạn nhất thời sững sờ, cô ấy muốn lấy cái tay ra.

Lâm Kiên nói: “Ngậm lấy, lát nữa sẽ ổn thôi.” Hắn thấy Đường Mạn Mạn sắp rút tay ra nên lại đẩy tay về.

Nhưng Đường Mạn Mạn vẫn muốn rút nó ra, rồi lại bị hắn đẩy trở lại...

Cứ như vậy mà đẩy qua đẩy lại, sắc mặt Đường Mạn Mạn đột nhiên trở nên tái nhợt, đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh, nôn mửa.

Ánh mắt Lâm Kiên ngạc nhiên: “Không phải chứ, có thai sao?”

Leng keng leng keng...

Lâm Kiên bận rộn trong bếp, cuối cùng anh vẫn không thể thoát khỏi số phận đầu bếp.

Sau khi Đường Mạn Mạn nôn mửa trong phòng vệ sinh, cô phát hiện tay mình không còn chảy máu nữa, lúc. vào bếp cô lại muốn giúp Lâm Kiên. Thế nhưng Lâm Kiên từ chối, Lâm Kiên không muốn cô gái này lại mang thai nữa.

Ba món mặn một món canh tiêu chuẩn, như thế nào cũng phải gom đủ bốn món chứ.

Canh cũng coi như là một món nha.

Đồ ăn được mang lên bàn, Lâm Kiên lấy bát đũa ra, nhưng Đường Mạn Mạn không ăn ngay, mà lấy một cái hộp giữ nhiệt:

“Buổi tối chị Thiên Trúc tăng ca, nhất định lại không ăn cơm đúng giờ, lát nữa chúng ta mang cơm cho chị ấy"

Lâm Kiên gắp một miếng thịt: “Không đi!”

Đường Mạn Mạn không lên tiếng, đôi mắt to sạch sẽ nhìn anh.

Một miếng thịt được ăn xong...

Hai miếng thịt... “Được rồi, được rồi, tôi đi cùng cô được chưa!” Lâm Kiên đầu hàng.

“Tôi biết anh Lâm Kiên là tốt nhất mà!” Cô gái nhỏ cười ngọt ngào nói.

Các dãy đèn được thắp lên, cả thành phố được thắp sáng bởi hàng ngàn ngọn đèn.

Hạ Thiên Trúc ngồi sau bàn làm việc, đặt bút trong †ay xuống, xoa xoa huyệt thái dương. Vẻ mặt cô có chút mệt mỏi, cũng có chút đói bụng. Buổi trưa về công ty vội vã đi họp, cô chỉ kịp ăn chút bánh quy. Họp xong lại vội vã xử lý công việc, bữa tối cũng bỏ lỡ, có thể kiên trì đến bây giờ, tất cả đều dựa một cốc cà phê.

Bên ngoài bàn thư ký còn chưa tan làm, rất nhanh thư ký Tiểu Lan liền đưa một phần bữa tối đã được đóng gói xong vào. Ba món mặn và một món canh đặt ở trên bàn, Hạ Thiên Trúc cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cho vào miệng, đồng thời cầm tài liệu trong tay lên đọc.

Cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ anh đào của cô nhai hai cái, vẻ mặt cô chợt sửng sốt, ánh mắt dời khỏi tài liệu trong tay, nhìn ba món ăn và một món canh trước mặt.

Hạ Thiên Trúc lại gắp miếng rau xanh khác cho vào miệng, nhai hai cái, cô lập tức gắp một món khác, sau đó dùng thìa uống một ngụm canh nhỏ...

“Tiểu Lan!”

Hạ Thiên Trúc nhấc điện thoại lên gọi đến bàn thư ký, một lúc sau, Tiểu Lan bước vào: “Hạ tổng, cô có gì cần sai bảo ạ?”

Hạ Thiên Trúc không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Công ty chúng ta có đầu bếp mới sao?”

Tiểu Lan nói: “Đúng vậy, Hạ tổng.”

Hạ Thiên Trúc đặt thìa xuống nói: “Tăng lương cho. đầu bếp đấy đi, tôi phải giữ người lại.”

Tiểu Lan nói: “Hạ tổng, nhưng thời gian thử việc vẫn chưa kết thúc."

Hạ Thiên Trúc nói: “Tôi đã nói là thông qua, đi làm nhanh lên đi.”

Tiểu Lan rời khỏi văn phòng, trở lại bàn thư ký, vẻ mặt đầy nghỉ hoặc, nhưng cô ấy vẫn nhấc điện thoại cố định lên gọi cho trưởng phòng nhân sự:

“Alo, quản lý Tào, cô nhân viên dọn dẹp mới ở phòng bếp, có thể trực tiếp thông qua thời gian thử việc, còn được tăng tiền lương... Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đây là chỉ thị trực tiếp của Hạ tổng.”

Sau khi cúp điện thoại, đồng nghiệp Tiểu Thiến ở bên cạnh đi tới, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Tiêu Lan tràn đầy nghỉ hoặc: “Chẳng lẽ là có quan hệ sao? Được rồi, được rồi, cứ theo chỉ thị của Hạ tổng đi, chúng ta đừng nói nhảm nữa.”

Hai cô gái nhỏ thè lưỡi nhìn nhau, sau đó tiếp tục chơi game trên máy tính.

“Hộp cơm của tôi để ở đây đâu?” Đường Mạn Mạn đi tới.

“Chị Mạn Mạn, vừa rồi Hạ tổng gọi điện thoại nói muốn ăn, nên em đã gửi qua đó rồi.” Tiểu Lan đứng dậy nói, nhanh chóng giấu màn hình chơi game đi.

Tiểu Thiến cũng vội vàng giả vờ làm việc.

Đường Mạn Mạn hỏi: “Hạ tổng có ăn không? Gần đây khẩu vị của chị ấy không được tốt lắm.”

Kể từ khi Hạ Thiên Trúc ngất xỉu lần đầu tiên, khẩu vị của cô giảm đi đáng kể, thỉnh thoảng cô có thể ăn uống tốt một bữa, nhưng những bữa tiếp theo cô lại không có cảm giác thèm ăn nữa.

Tiểu Lan gật đầu, vui vẻ nói: “Tối nay khẩu vị của Hạ tổng rất tốt ạ!”

'Trên mặt Đường Mạn Mạn cũng lộ ra nụ cười, liếc nhìn màn hình máy tính của hai cô gái, sau đó lại nhìn hai cô gái nói:

“Cứ chơi đi, tôi sẽ không nói các cô đâu, chỉ cần hoàn thành xong công việc là được. Thời gian này Hạ tổng sẽ làm thêm giờ nên còn phiền các cô ở lại đây, vất vả rồi!"

Tiểu Lan và Tiểu Thiến vội vàng mỉm cười nói: “Công việc không vất vả, lúc không có gì làm chúng tôi mới chơi game thôi. Sử dụng điện, nhận lương làm thêm giờ của công ty, kỳ thật là chúng tôi chiếm tiện nghi của công ty.”

Đường Mạn Mạn đi tới cửa văn phòng của Hạ Thiên Trúc, cô ấy xuyên qua cửa kính nhìn thấy Hạ Thiên Trúc đang vui vẻ ăn tối. Tập tài liệu vốn dĩ được cô cầm trên tay đã hoàn toàn bị gạt sang một bên, Đường Mạn Mạn nghĩ thầm: Tài nấu nướng của anh Lâm Kiên thật sự rất lợi hại.