Chương 38: Đến Căn Cứ Người Sống Sót Tỉnh D

"Lão đại, còn hai tiếng nữa mới đến thành phố Hồng Dương tỉnh D. Ngươi xem chúng ta có nên ăn trưa trước không, dù sao lúc vào căn cứ cũng phải lo liệu rất nhiều thủ tục, các xét nghiệm kiêm tra cũng rất mất thời gian." Từ Quân xuống khỏi buồng lái, nói với Tô Duyệt đang nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.

Tô Duyệt cúi đầu xem thời gian, mười một giờ năm phút, nhàn nhạt trả lời: "Ừ, cứ làm vậy đi!" Quay đầu nhìn Trương Hành đang đứng nghiên cứu sách dạy nấu ăn nói:

"Trương Hành, trưa nay ăn sớm một chút, ăn xong thì ta sẽ vào thẳng căn cứ Hi Vọng trong thành phố Hồng Dương tỉnh D."

"Được ạ, lão đại, giờ ta đi làm cơm, nửa tiếng sau là có thể ăn rồi!" Trương Hành nghe Tô Duyệt nói vậy, bỏ quyển sách trong tay xuống, vừa nói vừa đi vào phòng bếp trong xe.

Vương Hoa Mẫn liếc nhìn Khúc Lãnh đang ngồi một bên và Vương Tráng đang lái xe, lặng lẽ xích lại gần Tô Duyệt, dưới ánh nhìn nghi hoặc của cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Lão đại, chúng ta sắp đến căn cứ Hi Vọng tỉnh D rồi, đến lúc ấy Tiểu Song làm sao đây?" Nói xong hất hất cằm về hướng một căn phòng khác.

Được Vương Hoa Mẫn nhắc nhở, Tô Duyệt mới nhớ ra Tiểu Song là một con zombie, không thế cùng bọn họ đi vào căn cứ, không thì chết thế nào cũng không biết nữa.

Nghĩ đến đây Tô Duyệt nhíu mày, không biết cuối cùng nên để Tiểu Song lại bên ngoài căn cứ hay lén lút trốn vào mới ổn.

Nếu để nó lại bên ngoài, thì lại lo nhỡ đâu nó gặp phải dị năng giả cấp cao, hoặc cả nhóm dị năng giả, thì nó sẽ rất nguy hiểm.

Nếu đưa vào trong căn cứ, cũng nguy hiểm tương đương, nơi nơi đều là con người.

Nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, Tô Duyệt vẫn quyết định để Tiểu Song lại bên ngoài, dẫu sao cứ ngốc bên cạnh cô chỉ khiến nó đánh mất đặc tính và bản năng của zombie.

Hơn thế nếu như nó cứ đi theo cô, sẽ không tích lũy được kinh nghiệm thực chiến, như thế cuối cùng một ngày nào đó thực lực của nó sẽ tụt xa so với các zombie đồng cấp.

Hùng ưng phải rời xa sự bảo bọc của cha mẹ, mới có thể sải cánh mạnh mẽ giữa trời!

Nghĩ đến đây cô nhìn mấy đàn em của mình một vòng. Từ Quân là dị năng giả hệ Kim cấp hai, ngày đột phá lên cấp ba đã không còn xa. Vương Hoa Mẫn mới vừa thăng cấp trở thành dị năng giả hệ Hỏa cấp hai, Trương Hành cũng mới sáng hôm nay thăng lên cấp hai dị năng hệ Thủy.

Bọn họ từ lúc đi theo cô vẫn chưa gϊếŧ zombie, vì vậy năng lực tiến bộ không nhanh như trước, xem ra về sau cô vẫn nên năng cho bọn họ đi thực chiến nhiều hơn, nếu không chính là bản thân đã hại họ rồi.

Tô Duyệt ra quyết định xong, liền nói với Từ Quân ngồi bên: "Từ Quân, tìm một nơi vắng vẻ đỗ xe lại."

Từ Quân mơ hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không hỏi lung tung, đi thẳng vào buồng lái, yêu cầu Vương Tráng lái xe đến nơi nào khuất vắng.

Tô Duyệt đi đến buồng Tiểu Song đang ngồi, cô còn chưa kịp phản ứng gì, Tiếu Song đã hưng phấn gào rống, nhanh như chớp xông đến ôm Tô Duyệt, không ngừng cọ cọ má lên người cô làm nũng. Thấy dáng vẻ này của Tiểu Song, Tô Duyệt đột nhiệt không nõ, cô có thể lạnh lùng vô tình với người khác, nhưng với người của mình thì không thể, thế nào cũng vẫn mềm lòng mà thôi.

Xoa đầu Tiểu Song, Tô Duyệt nhẹ giọng nói: "Tiểu Song, ta phải đến một nơi có rất nhiều con người, không thể đưa ngươi theo, ta để ngươi ở lại đây, sắp xếp ổn thỏa rồi ta sẽ thường ra thăm ngươi."

Tiểu Song thấp giọng rít hai tiếng, "Chủ nhân, Tiểu Song không muốn xa chủ nhân!"

Vuốt ve hai bím tóc của Tiểu Song, Tô Duyệt bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Tiểu Song phải ngoan, ngươi phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa hiếu không, còn phải giúp chủ nhân tìm thêm thật nhiều đàn em lợi hại nữa mà!"

Tiểu Song lại gầm khẽ hai tiếng, "Vâng, Tiểu Song sẽ mạnh lên, sau đó tìm thật nhiều đàn em lợi hại cho chủ nhân!"

"Gặp phải dị năng giả khó đối phó thì phải tránh ngay, chú ý an toàn!" Tô Duyệt không yên lòng nhắc nhở. Ai, sao lại có cảm giác như có con gái lớn, giờ nó phải đi xa học hành, liền sợ nó bị ức hϊếp thế này.

Tiểu Song mạnh mẽ gật đầu. Tô Duyệt lôi ra một cái ba lô to màu đen, nhét vào trong ăm ắp các loại thịt, sau đó đưa cho Tiểu Song, giúp nó đeo lên, về sau đói thì sẽ có cái ăn.

Tiểu Song đeo chiếc ba lô còn lớn hơn người, bịn rịn nhìn Tô Duyệt, sau đó mở cửa số nhảy ra ngoài, vài bước đã không còn bóng dáng.

Tô Duyệt khe khẽ thở ra một hơi, đi ra ngoài, bảo bọn Từ Quân ăn uống cho xong xuôi rồi tiếp tục đi.

Cuối cùng, hai giờ chiều ngày mùng 8 tháng 1 năm Kỉ nguyên, nhóm người Tô Duyệt đã đến căn cứ Hi Vọng thành phố Hồng Dương tỉnh D. Tô Duyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm quê của cô ở gần căn cứ quân sự, nếu không chẳng biết được mẹ cô sẽ phải làm sao.

Đoàn người xuống xe, nhìn thoáng qua bức tường bao dựng bằng đá tảng và các cột thép sừng sững, dù trông có vẻ không đẹp mắt, nhưng lại tràn ngập không khí kiên cố hào hùng, đem đến cho người ta một cảm giác ở trong đó nhất định sẽ an toàn.

Ngoài cổng là một tốp lính gác đứng thẳng tắp, tay nắm chặt súng, nghiêm túc thực hiện các khâu kiểm tra những người sống sót đang xếp hàng trước mặt.

Tốp lính đang tiến hành công tác kiểm tra và những người sống sót ngay khi nhìn thấy nhóm người Tô Duyệt và chiếc xe phòng lừng lững, liền không hẹn mà cùng nghĩ, mấy người này xuyên không từ thời điểm trước tận thế tới sao.

Cũng phải, nhóm người Tô Duyệt tinh thần sung mãn, quần áo sạch sẽ nguyên vẹn, thay vì đi bộ thì ngồi con xe phòng hoành tráng tốn xăng. Tập hợp này đột nhiên xuất hiện trên nền một tận thế tối tăm khổ nạn, quỷ dị và khôi hài khó nói thành lời. Nhưng ai nấy đều ngầm hiểu có thể thảnh thơi một đường thoát ra từ bầy zombie, những người đó tuyệt đối không đơn giản, nên chẳng ai dám xớ rớ lại gần tự tìm phiền phức.

Nhóm người Tô Duyệt cũng đã quen với những ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ này rồi. Cả bọn đã có thể thản nhiên ung dung đối mặt.

Từ Quân thong dong đi lên trước, thực hiện một nghi thức chào theo kiếu quân đội với một binh sĩ, sau đó hỏi, "Người anh em này, bọn ta là người sống sót đến từ thành phố H, nếu muốn đi vào căn cứ Hi Vọng tỉnh D thì cần làm những thủ tục gì?"

Binh sĩ bị hỏi khi nhìn thấy lễ chào tiêu chuẩn quân đội của Từ Quân ngây người một thoáng, sau đó cũng dùng quân lễ đáp chào, lúc này ánh mắt nhìn bọn họ đã có cảm tình hơn một chút, trả lời: "Các vị lần đầu vào căn cứ Hi Vọng cần đi làm một thẻ căn cước, sau đó tiến hành kiểm tra thân phận, nếu bị thương thì phải cách ly năm tiếng. Nếu sau năm tiếng không phát sinh vấn đề gì, thì có thế vào căn cứ. Nếu trong khoảng thời gian này biến thành zombie, vậy người đó sẽ trực tiếp bị bắn chết! Còn người không bị thương thì có thế đi vào, tình huống cụ thể hơn, xin mời sang bàn đăng ký bên kia, bọn họ sẽ giải thích rõ ràng cho các vị."

"Tốt quá, cảm ơn ngươi!" Nói đoạn, Từ Quân quay lại nói với mấy người Tô Duyệt:

"Lão đại, trình tự cũng giống căn cứ người sống sót trước thôi, trước đi đăng ký thông tin cá nhân, sau đó kiểm tra thân thể có vết thương không, nếu có thì sẽ phải cách ly năm tiếng, sau năm tiếng nếu vô sự thì có thể thuận lợi đi vào căn cứ."

Vừa nghe Từ Quân nói xong, ánh mắt Tô Duyệt lướt nhanh qua vết thương trên bụng Khúc lãnh. Trên đó có hai dấu răng, là do cô cắn rách, xem ra Khúc Lãnh sẽ bị cách ly. Bất quá hắn sẽ không biến thành zombie đâu, nếu có thì đã sớm biến rồi. Hơn nữa dị năng giả với người biến dị thực ra sớm đã sản sinh kháng thể với zombie rồi. Cứ cho là bị zombie cào xước cắn thương thì họ cũng sẽ không biến thành zombie. Vì vậy Tô Duyệt mới ung dung như vậy, Khúc Lãnh sẽ không biến thành zombie. Đáng tiếc Tô Duyệt đã quên, thế gian vô thường.