Chương 1.2: Biến thành tang thi đại càn quét

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 1615

Sau khi giải thích xong sự tình, Tô Duyệt trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn mẹ Tô không có biến thành tang thi. Mà tang thi là cô a, một khi tâm tình thoải mái, bụng lại càng đói a.

Tô Duyệt chạy nhanh đến tủ lạnh, mở ra tủ lạnh nhìn thấy hộp cơm thừa cùng đồ ăn thừa sót lại từ đêm qua, bất chấp đồ ăn còn lạnh, trực tiếp cho vào trong miệng nuốt xuống!

Nhưng sau khi ăn hết toàn bộ, không một chút phản ứng, bụng cô vẫn như cũ cảm thấy đói khát, vẫn như cũ muốn ăn thịt! Quay đầu nhìn khối thịt nạc nằm lẻ loi trong tủ lạnh, Tô Duyệt rối rắm nhìn khối thịt kia, cuối cùng vẫn là cầm khối thịt đi vào phòng bếp rửa rửa, sau đó hạ quyết tâm nhắm đôi mắt lại, nén cảm giác ghê tởm đem khối thịt tươi nuốt xuống. Buồn nôn, vô cùng muốn nôn ra! Cắn một cái máu liền trào ra khắp miệng, Tô Duyệt cảm thấy may mắn vì miếng thịt nạc chứ không phải thịt mỡ, ít nhất miệng không phải đầy máu cùng mỡ heo.

Tô Duyệt cảm thấy chính mình thực bi thương, vì cái gì rõ ràng trong lòng ghê tởm muốn chết, ăn vào trong miệng lại không còn cảm thấy ghê tởm, ngược lại cảm thấy như được ăn mỹ vị trần gian! Xem ra một tang thi có nhân tâm thật sự chịu không nổi đả kích này a!

Tô Duyệt cuối cùng đã không còn cảm giác đói khát, đồng thời cô cũng cảm thấy thân thể của mình cũng không còn cứng đờ như cũ, so lúc trước linh hoạt hơn nhiều, thân thể cũng đã có chút sức lực.

Tô Duyệt rối rắm xoa xoa cái trán, quả nhiên tiểu thuyết đều không có lừa gạt cô, tang thi thật sự cần ăn thịt uống máu để gia tăng thể lực, điều đó cũng có nghĩa là sau này cô đều phải ăn thịt để gia tăng thể lực, hơn nữa phải là thịt tươi!

Không bao lâu, Tô Duyệt từ trong suy nghĩ rối rắm tỉnh lại, để về sau không phát sinh ra sự tình rối rắm bi thôi như việc cô túng quá mà ăn thịt người, cô cần phải tích trữ càng nhiều thịt càng tốt.

Nhớ tới trong không gian mặt kia có một đồng cỏ rộng lớn, còn có đất đen phì nhiêu, tầng hầm ngầm rộng lớn, Tô Duyệt quyết định đi ra ngoài thu thập chút vật tư cùng động vật bỏ vào chăn nuôi, về sau cô liền không cần lo lắng đồ ăn. Còn muốn thu thập quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, trang sức gì đó, sợ là sau này cũng không còn ai sản xuất cho cô những mặt hàng này. Hơn nữa có chút đồ vật cô không cần, nhưng mẹ cô cần dùng đến a, cho nên liền chạy thật nhanh thu thập vật tư.

Nghĩ đến đây, Tô Duyệt chạy nhanh ra cửa, hướng chợ nông sản gần nhà nàng mà chạy đến, Tô Duyệt hiện tại cảm thấy bản thân may mắn vạn phần vì lúc trước chọn thuê phòng ở gần chợ nông sản, tuy rằng giá phòng hơi cao, nhưng là ngày thường mua đồ ăn rất tiện a, hơn nữa hiện tại nó càng có vai trò quan trọng!

Dọc trên đường đến chợ, những người đang chạy trốn nhìn thấy Tô Duyệt đều sẽ thét chói tai chạy đi, bởi vì vẻ bề ngoài ghê tởm đặc trưng của tang thi trên người Tô Duyệt. Đương nhiên, những tang thi đối đồng loại không có hứng thú, cho nên cũng không làm phiền Tô Duyệt, tiếp tục tích cực truy đuổi và xé xác con mồi của chúng.

Tô Duyệt thong thả nện từng bước cứng đờ một đường hướng chợ nông sản, tới chợ nông sản, phát hiện bên trong tang thi cũng thật nhiều, trùng hợp, giờ này trước kia đúng là thời điểm náo nhiệt, bán đồ ăn bán thịt, mua đồ ăn mua thịt, tất cả đều ở chỗ này. Bất quá các vị bằng hữu, các ngươi không cần ăn nhanh như vậy, ăn đến sung sướиɠ như vậy a, Tô Duyệt bước chân nhanh hơn, động tác của cô cũng vội vàng hơn, bằng không bị đám tang thi khác ăn hết rồi, đến lúc đó cô liền giống chúng nó vui vẻ thoát y ăn thịt người đi.

Tô Duyệt vòng qua những đám tang thi đang ăn uống vui vẻ đi vào bên trong, đi đến khu vực chuyên các loại thịt, trực tiếp từng hàng từng quán không chút nào nương tay đem toàn bộ cho vào trong tầng hầm ngầm không gian. Nhìn lại khu bán thịt trống trơn, Tô Duyệt thỏa mãn cười, nhiều thịt như vậy, có thể ăn được lâu rồi!

Tô Duyệt thu thập xong các loại thịt lại tiếp tục hướng đến khu vực chuyên các loại gia súc gia cầm, nơi này đủ loại gia súc đều có, gà vịt ngỗng cá tôm, heo dê bò cừu thỏ,... Đám vật nuôi này vẫn còn tung tăng nhảy nhót, không có một chút sự tình!

Không nói hai lời, Tô Duyệt trực tiếp đem đám gia súc không chút nào nương tay toàn bộ thu vào không gian đồng cỏ, sợ là chậm một chút nữa, sẽ bị đồng loại tang thi của nàng gặm sạch.

Ni muội nga, Tô Duyệt trong lòng không khỏi mắng một câu, xoa bụng chính mình, haizz, lại đói bụng!

Từ trong không gian lấy ra một khối thịt nạc, dùng vòi nước bên cạnh rửa sạch, lại lấy ra một cây đao, đem dao cắt thịt nạc thành từng khối nhỏ, sau đó từng khối từng khối ném vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống. Hảo nghẹn, không nhai kỹ thật sự vô cùng khó nuốt! Chính là nhai kỹ, khiến miệng đầy máu cùng thịt nát! Ghê tởm! Quả nhiên, trở thành tang thi có trí tuệ nhân loại là một chuyện vô cùng đáng thương!

Sau khi no bụng, Tô Duyệt lại tiếp tục hướng khu bán rau dưa đi tới, tuy rằng hiện tại cô không cần ăn rau dưa, không có nghĩa là cô vĩnh viễn không cần ăn, vạn nhất một ngày nào đó nàng ăn chán thịt, cũng có thể thay đổi khẩu vị a! Hơn nữa mẹ cô vẫn là người, bà không có khả năng theo cô mỗi ngày ăn thịt!

Lấy xong rau dưa, Tô Duyệt một khắc cũng không ngừng hướng khu vực khác xuất phát, hiện tại lương thực thiết yếu đã được giải quyết, giờ là lúc chuẩn bị đồ ăn nhẹ cùng các vật tư thiết yếu khác. Tỷ như về sau cô muốn cùng mẹ mỗi ngày rửa mặt, đánh răng, tắm rửa, giặt quần áo, cho nên bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm, dầu gội, quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm,...là thứ quyết không thể thiếu, nhất định phải tích trữ thật nhiều, mấy thứ này dùng xong liền hết, mà cô cũng không thể tạo ra thêm a.

Đi vào khu vực đồ dùng hàng ngày chuyên dụng, nơi này ngày thường tất cả vật phẩm dùng trong sinh hoạt đều là bán sỉ, Tô Duyệt cũng không chút nào ngần ngại đem toàn bộ thu vào không gian, cầm đến những món không thể dùng, lại nghĩ đến mẹ cô cần, toàn bộ đều quét sạch.

Cướp đoạt xong đồ dùng hằng ngày, Tô Duyệt lại vội vàng chạy đến khu tạp hoá, nơi đó bán đều là gạo, bột mì, mì phở, yên, rượu, gia vị, đồ ăn vặt,... Tô Duyệt đôi mắt cũng không nháy một chút toàn bộ thu xuống tầng hầm.

Thu thập xong, Tô Duyệt cảm thán chợ nông sản này cũng quá nhỏ đi, một lát liền thu xong rồi, nàng còn chưa có thu đủ đâu, nghĩ đến đây Tô Duyệt lại vội vàng nhớ đến trung tâm thương mại Vĩnh Diệu gần chợ nông sản. Phải biết rằng nơi đó chỉ bán mặt hàng trang phục, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm toàn bộ đều là hàng xa xỉ, ngày thường cô chỉ có thể đi nơi đó nhìn xem đỡ ghiền.

Nghĩ đến đây, Tô Duyệt trong lòng tràn đầy cảm xúc tiếc nuối, sớm biết rằng tận thế thật sự sẽ đến, lúc trước cô không nên ăn mặc cần kiệm nỗ lực tiết kiệm tiền.

Đương nhiên, cảm giác tiếc nuối này vừa đến trước cửa trung tâm thương mại Vĩnh Diệu đều toàn bộ biến mất vô tung, nghĩ đến việc sở hữu hàng hiệu xa xỉ mà không tốn một xu, toàn bộ mặt hàng cao cấp ở đây đều thuộc về mình, trái tim bé nhỏ của Tô Duyệt kích động không thôi.

Tô Duyệt lại lấy ra một khối thịt nạc, rửa cũng không rửa, trực tiếp nhắm mắt lại ném vào trong miệng nhai qua vài cái, liền nuốt! Xem ra cô đã thích ứng việc ăn thịt tươi!

Ở trong một cái trung tâm thương mại rộng lớn như vậy, cô càng phải đi dạo thật sảng khoái, bổ sung điểm thể lực, sau đó lại sửa sang trang phục có chút nhăn, chỉnh trang lại mái tóc dài hỗn độn, mới ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trung tâm.