Quyển 1 - Chương 1.1: Biến thành tang thi đại càn quét

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 1516

Tô Duyệt ngây ngốc nhìn đám tang thi cùng nhân loại thi thoảng chạy ngang qua trước cửa nhà cô, lại nhìn động tác cứng đờ của tang thi truy đuổi một nhân loại từ khi hắn hoảng sợ chạy trốn đến khi hoàn toàn bị tang thi xé xác. Một màn bạo lực đẫm máu kia, khiến Tô Duyệt ban đầu hoảng sợ lại cảm thấy kinh ngạc rồi chết lặng.

Nàng cẩn thận giơ bàn tay đang thối rữa xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, một giây trước cô còn mới có được một cái không gian tùy thân huyền diệu, vốn tưởng rằng từ đây có thể sống một cuộc sống nông dân tự cấp tự túc giống như trong tiểu thuyết.

Nhưng ai tới nói cho cô biết, hiện tại là cái tình huống gì đi? Ngay khi cô cho rằng bản thân có thể hướng về một cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp lành mạnh hơn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới liền đột nhiên nghênh đón tận thế. Mà cô sau khi ngoài ý muốn tiến vào trong không gian tùy thân, lại lần nữa ngoài ý muốn trở thành một con tang thi. Tô Duyệt một vạn con thảo nê mã phi ngang qua trong lòng*.

*Một câu chửi tiếng trung, đại khái là đang thầm chửi “Đ.M.M” trong lòng.

Kỳ thật, Tô Duyệt cũng không phải không thể chấp nhận việc mình trở thành một giống loài khác, chỉ là cô không thể chấp nhận được việc cái loài này trông thật quá xấu xí. Làn da hư thối tản ra từng trận tanh tưởi, răng nanh bén nhọn cưỡng chế miệng căng rộng ra, nước miếng chảy ròng, tròng mắt trắng toát không có đồng tử, môi hồng hóa thành màu xanh lá, tứ chi cứng đờ, phi! Bộ dạng này cũng thật quá khó coi để có thể hình dung đi? Vậy mà về sau lại càng trông ghê tởm hơn nữa! Điều này đối với người yêu cái đẹp như Tô Duyệt mà nói, thật là một điều hết sức điên rồ.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, mắt cô tuy vẫn cận thị, nhưng thính giác lại so với trước kia nhanh nhạy hơn nhiều, khứu giác thì càng có thể so với mũi chó, bởi vì hương vị máu tươi của nhân loại còn sót lại trên người, cô đều có thể ngửi thấy rõ ràng!

Tô Duyệt thở dài, đương nhiên âm thanh phát ra tuyệt đối không phải thanh âm của con người, mà là một tiếng gào trầm thấp. Haizz, bỏ đi, dù sao hiện tại đã trở thành tang thi, đành ngoan ngoãn làm tang thi vậy.

Kỳ thật làm tang thi cũng khá tốt, không chỉ không cần lo lắng bị tang thi xé xác ăn thịt giống nhân loại vừa rồi, còn có thể hiên ngang đi ngang giữa đám tang thi, như vậy còn chưa đủ tốt sao? Ít nhất cô vẫn còn ý thức của nhân loại, không giống những tang thi đó, chỉ biết ăn thịt uống máu.

Ục ục.... Tô Duyệt thân thể cứng đờ, sắc mặt vô cùng xấu, cổ cứng đờ gian nan nhìn quanh bốn phía, xem có người hay tang thi nghe được hay không. Thấy tang thi vẫn đang chuyên chú bắt người ăn người, mà nhân loại vẫn đang chuyên chú bị bắt bị ăn, yên tâm gật đầu, xem ra đều không có ai nghe được tiếng bụng cô cồn cào. Không thể trách cô chuyện bé xé ra to, Tô Duyệt cô vốn là kẻ theo đuổi cái đẹp, theo đuổi hình tượng một cách đặc biệt biếи ŧɦái.

Tô Duyệt nhìn người xung quanh, không ngừng hít hà hương vị máu tươi ngon trên người bọn họ, không kiềm được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, cảm giác thật là ngon a! Khoan! Nhịn xuống! Tô Duyệt, đó là thịt người, là thịt người, tuyệt đối không thể ăn!

Mặc dù lý trí của cô mãnh liệt cự tuyệt hành vi ăn thịt người, nhưng vị giác của cô lại mãnh liệt mơ ước đến máu thịt con người, hơn nữa còn là máu thịt người sống! Ni mã*, cô tưởng tượng đến việc đem thịt người nhét vào trong miệng nhấm nuốt liền khiến cô ghê tởm đến buồn nôn a!

*Là một câu chửi tiếng Trung, giống với câu “M* nó” trong tiếng Việt

Tô Duyệt đứng lên, xoay người đi vào cửa phòng, thuận tay đem cửa khóa trái đóng lại. Hiện tại cô vẫn là cẩn thận một chút, thân thể cứng đờ, động tác chậm chạp, bất kỳ nhân loại khoẻ mạnh nào đều có thể đem nàng bẻ răng rắc.

Bất quá hiện tại cô thật sự phải tìm chút đồ ăn bỏ bụng, bằng không cô thật sự sợ chính mình bụng đói ăn quàng mà đi bắt người làm thịt, cô thật sự không muốn ăn thịt người! Đó là điểm mấu chốt! Cô nhớ rõ trong tủ lạnh còn có gì đó!

À rú! Một tiếng rống rung trời phát ra từ miệng Tô Duyệt. Mẹ ơi, mẹ của cô ơi! Cô thế nhưng đã quên gọi điện thoại báo cho mẹ, không biết mẹ có bị biến thành tang thi như cô hay không, ngàn vạn đừng như cô trở thành tang thi a!

Nghĩ đến đây liền nhanh chóng cầm lấy di động cứng đờ gọi cho mẹ, còn không đợi Tô Duyệt nói lời nào, đối diện liền vang lên giọng nói với mức cường độ âm cao của mẹ, “Này, Duyệt Duyệt, lúc đầu mẹ gọi liền cho ngươi mấy cuộc điện thoại, ngươi thế nào lại không bắt máy a! Còn có ngươi hiện tại còn sống tốt đấy chứ? Gần nhà của chúng ta đột nhiên có đám người biến thành những tang thi xấu xí và ghê tởm như trong những bộ phim về tang thi mà chúng ta hay xem, bất quá may mắn chúng nó số lượng không nhiều lắm, đã bị nhóm quân đội gϊếŧ chết. Khu nhà ta hiện tại đã an toàn, ngươi nhanh chóng trở về nơi này với mẹ, biết chưa a? Haizz, quên mất, để mẹ tới đón! Lá gan của nha đầu ngươi cũng thật nhỏ!”

Nghe đến đó Tô Duyệt cuối cùng cũng yên tâm phần nào, xem ra không phải thành phố nào cũng đều xuất hiện nhiều tang thi như vậy. Nghe được mẹ không có việc gì, cô rốt cuộc có thể an tâm đi thu thập vật tư.

“Mẹ, con sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng, chờ con tới tìm người……” Rú rú rú rú à rú…… Tô Duyệt nói vài câu mới nhận ra chính mình hiện tại không thể nói chuyện, mở miệng ra chính là âm thanh gào rống của tang thi. Không biết có dọa đến mẹ không.

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên bên kia điện thoại phát ra tiếng thét chói tai: “Duyệt Duyệt, xung quanh ngươi như thế nào có âm thanh của tang thi, thanh âm kia thật khó nghe thật chói tai a!”

Tô Duyệt bất đắc dĩ nhìn điện thoại, tốt rồi, đến mẹ cô còn ghét bỏ âm thanh của con gái bà, bất đắc dĩ cắt đứt cuộc gọi, sau đó nhắn gửi một cái tin nhắn qua: Mẹ, mẹ ngàn vạn không cần kích động, con hiện tại đã biến thành một con tang thi, nhưng con vẫn còn ý thức nhân loại, cho nên mẹ không cần lo lắng con sẽ bị tang thi ăn luôn, con sẽ mau chóng chạy đến tỉnh D tìm mẹ. Mẹ ngàn vạn đừng rời khỏi nơi đó, nhất định phải hảo hảo bảo trọng a, còn có tận lực chuẩn bị thật nhiều đồ ăn.

Thực mau tin nhắn trả lời của mẹ Tô liền tới: Mẹ đã biết, bất quá Duyệt Duyệt a, tuy rằng ngươi biến thành tang thi trông có khó coi một chút, nhưng ít nhất không cần lo lắng bị ăn thịt. Bất quá ngươi hiện tại là một con tang thi, nhất định phải cẩn thận con người a, di động ngươi phải luôn mang ở trên người, khi nào ngươi đến tỉnh D, mẹ liền ra khỏi thành đi tìm ngươi! Ngươi ngàn vạn phải cẩn thận a.

Tô Duyệt nhìn đến tin nhắn đột nhiên thực chua xót, mẹ cô vẫn luôn như vậy, vẫn luôn lạc quan, vẫn luôn thích chọc ghẹo cô, vẫn luôn yêu thương cô, cho dù bị biến thành tang thi, cô cũng không bao giờ từ bỏ chính mình. Nhanh chóng trả lời: Con biết, mẹ nhất định phải ở yên tại tỉnh D chờ con, ngàn vạn không cần ra ngoài tìm con, con tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vài giây tin nhắn của mẹ Tô lại đến: Mẹ đã biết, mẹ chờ ngươi.