Chương 14: Xoay người ngã xuống giường

Đường đại công tử cùng Đường Nhị công tử nghe tiếng đi tới đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì Đường Diệc Nhạc phát hiện, bụng Nam Cung Hàn hơi sẫm màu, dán sát vào người mình.

Đây là……

Không tốt!

Bồi cười chắp tay: “Xin lỗi, tiểu muội vô trạng, Ngọc Thụ không ngại nói, cùng ta đến sân ta đổi thân xiêm y đi, hai chúng ta cao gần bằng nhau!”

Hắn thật sự là không ngờ, Tiểu Lục lại tè lên trên người Ngọc Thụ, nhìn sắc mặt đen thùi lùi kia của hắn, liền biết tức giận không nhẹ.

Cũng mặc kệ Nam Cung Hàn có đồng ý hay không, trực tiếp lôi kéo hắn đi.

Tuy rằng hai người cũng chưa nói, nhưng phần lớn người ngồi ở đây đều trải qua, hiểu ngay lập tức, nhưng lại không dám nói, đành phải giả vờ không biết, nói chuyện phiếm và uống rượu.

Dương Phỉ Phỉ cùng Đường Viễn Dung xấu hổ nhìn nhau, “Tiểu Lục sẽ không gặp nguy hiểm chứ ?”

Tiểu Lục đối xử với Hàn Vương như vậy, hắn có thể hay không……

“Sẽ không……” Đường Viễn Dung khẳng định trả lời, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy có chút tội lỗi, vị chủ này không thể dùng lẽ thường suy đoán.

“Bà mang Tiểu Lục đi dọn dẹp trước, tôi đi tìm Hàn Vương bồi tội!” Đường Viễn Dung bước chân vội vàng đi tới nhạc viện.

Dương Phỉ Phỉ bất đắc dĩ nhìn Tiểu Lục ủy khuất khóc thút thít, “Con nha, còn không biết xấu hổ ủy khuất, con xem, con đã làm cái gì, khiến tiểu hoàng thúc tức giận như vậy!”

Tiểu Lục bẹp miệng, khụt khịt hô hấp, nước mắt bẹp bẹp rớt, ủy khuất cọ cọ vào ngực nương.

Dương Phỉ Phỉ nhìn nước mắt, nước mũi lây dính trên ngực và quần áo……

Hít sâu: “Đừng tức giận đừng tức giận, đây là thân sinh, thân sinh, thân sinh……” Đầy vết đen trên đầu Đại phu nhân có thể hiểu tiểu hoàng thúc có bao nhiêu tức giận.

Yến hội qua đi, mọi người đều suy đoán, tiểu hoàng thúc sẽ trả thù Tiểu Lục Đường gia như thế nào, chính là, vẫn không có gì kế tiếp.

Ngược lại là thỉnh thoảng ra vào Đường Quốc công phủ, lui tới càng thêm mật thiết.

Sau khi Đường Uyển học được xoay người, tốc độ là càng ngày càng tăng, không bao lâu liền sẽ bò. Tay bà vυ" cầm một cái chén nhỏ, bên trong đựng canh trứng, mới vừa xoay người lại, Đường Uyển liền lăn từ trên giường xuống, may mắn phía dưới trải một tấm thảm thật dày, không bị thương.

“Tiểu thư!” Bà vυ" khϊếp sợ nhanh chóng bế Tiểu Lục lên, kiểm tra thân thể cho nàng.

Một bên nha đầu dọa sợ, “Tiểu thư không có việc gì chứ? Ta đi kêu phủ y!” Cuống quít lao ra đi.

Thiếu chút nữa đυ.ng phải Đại phu nhân đến thăm Tiểu Lục đại.

Dương ma ma nhíu mày quát khẽ, “Hoang mang rối loạn làm cái gì? Đυ.ng vào người làm sao bây giờ?”

“Không sao, nàng cũng không phải cố ý.” Đại phu nhân giơ tay, ôn hòa nhìn nha đầu: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân, tiểu thư vừa rồi ngã xuống đất, nô tỳ đang muốn đi tìm đại phu!” Nha đầu vội vàng cúi đầu bẩm báo, liền sợ bị phạt, tiểu thư chính là tròng mắt của Đường gia, nếu xảy ra vấn đề gì, nàng chính là có cái đầu cũng không đủ phạt.

“Cái gì?” Đồng tử Đại phu nhân phóng đại, nắm chặt khăn tay, đi nhanh vào trong phòng.

Dương ma ma nhìn nha đầu còn thất thần, “Đi kêu đại phu đi, còn đứng?” Theo sát vào nhà.

Khi vào cửa Dương Phỉ Phỉ không có nhìn thấy nữ nhi khóc lớn, mà chỉ thấy đôi tay nàng cùng bà vυ" đoạt chén ngọc, ngón tay nho nhỏ ôm chặt lấy mép chén ngọc, chính là không buông tay.

“Lục tiểu thư, cái này ngài vẫn chưa lấy được, ta uy ngài ăn có được hay không?” Bà vυ" không dám dùng sức, vì thế chính là giằng co như vậy.

Dương Phỉ Phỉ tiến lên tiếp nhận Tiểu Lục ôm vào trong ngực, “Tiểu Lục lại nghịch ngợm?”

Nhìn về phía bà vυ", “Tiểu thư vừa mới bị ngã, không có việc gì chứ?” Tay nàng kiểm tra xương tay chân của Tiểu Lục.