“Ngươi xem, Tiểu Lục cầm rồi, ngươi muốn cướp nàng không cho đâu, sức lực không nhỏ.” Tiểu tam duỗi tay muốn lấy đi.
Tiểu Lục nóng nảy, năm ngón tay mập mạp năm nắm đến gắt gao, trong miệng lẩm bẩm giống như đang nói ‘ không cho ngươi , ngươi tránh ra ’.
Đôi mắt đen láy quay tròn chuyển, vội vàng duỗi tay, sau đó một cái tát ở trên mặt Tiểu Tam đang cúi đầu tới gần.
“Bang”!
Một tiếng giòn vang.
Tiểu Lục hai tay nắm chặt nút thắt, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ lo chơi đùa một mình.
“Hô…… Ha ha ha……” Vài vị công tử bỗng nhiên cười to.
Đại gia ôm bụng cười to, Tiểu Tứ, Tiểu Mgũ trực tiếp nằm trên mặt đất cười to, “Ha ha ha…… Tiểu Lục lợi hại, phải đánh như vậy……”
Đường Tam còn chưa kịp phản ứng, đã sờ sờ mặt mình, sau đó bĩu môi muốn khóc, lại nhìn Tiểu Lục với vẻ mặt buồn bực
Tuy rằng không đau, chính là thật mất mặt, về sau đại gia khẳng định muốn nói cả đời.
Nam Cung Hàn buồn cười, tay cầm quyền đặt ở mũi khóe miệng giơ lên ho nhẹ.
“Ta thử xem.” Nam Cung Hàn tiến lên, nhẹ nhàng một chút liền đem nút thắt rút ra.
Đang muốn cùng mấy người nói “Thực dễ dàng”, giây tiếp theo.
Tiểu Lục vẫn ngơ ngác nhìn lòng bàn tay trắng bệch, này, vừa rồi vẫn còn ở đây mà?
Đi đâu? Bảo bối ta đâu?
Món đồ chơi ta đâu?
Ai cầm món đồ chơi ta?
Mặc kệ, khóc liền xong!
Vì thế liền phát ra tiếng vang rung trời: “Oa……”
Tiếng khóc bất thình lình thiếu chút nữa làm sập phòng.
Nhị công tử chạy nhanh từ trong tay Nam Cung Hàn lấy ra nút thắt đặt ở lòng bàn tay Tiểu Lục, vừa mới còn khóc Hoàng Hà tràn lan, phát đại hồng thủy, Tiểu Lục lập tức dừng tiếng khóc, như thể đang chơi đùa, chỉ là khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt muốn rơi lại không rơi.
Khụt khịt nắm chặt nút thắt, miệng mấp máy, đôi mắt hồng hồng nhìn Đường Nhị, con ngươi lấp lánh, bộ dáng giống như đang cáo trạng.
Tuy rằng biết chính mình suy nghĩ nhiều, nhưng Đường Nhị chính là cho rằng như vậy.
Nam Cung Hàn ngẩn ra, đây là tình huống gì?
Lấy một cái khóc lên một phát không thể vãn hồi, đưa tới liền ngừng khóc, thật lợi hại!
Thời điểm các công tử dỗ Tiểu Lục, Đường Nhị giải thích với Nam Cung Hàn, “Ngọc thụ, Tiểu Lục bảo vệ đồ của mình, nhà chúng ta không ai dám cùng nàng đoạt đồ vật, ngươi là người đầu tiên.”
"Nói đến, ngươi thật không hổ danh là Diêm Vương, Tiểu Lục gặp ngươi hai lần nhìn thấy ngươi đều khóc, ngươi thật sự là Diêm Vương sống." Nhị công tử trêu chọc nói.
“Ta thật muốn nhìn xem bộ dáng Nhị công tử khóc như thế nào!” Nam Cung lạnh lùng liếc mắt một cái.
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ như vậy, ngươi đời này đều không thể nhìn thấy!”
“Phải không?” Nam Cung Hàn nhàn nhạt liếc hắn.
Sau lưng Nhị công tử phát lạnh, hai đùi kẹp chặt, cười gượng: “Ha hả, đừng, ta sợ, ngươi làm sao không làm!”
Gia hỏa này thật sự muốn làm hắn khóc, tuyệt đối cười không nổi, cho nên “Diêm Vương gia” này cũng không nên động thủ.
Tiểu tam và những người khác đang chưa đùa với Tiểu Lục, có người lấy món đồ chơi, búp bê vải, còn có người lấy thức ăn, mỗi người tự thể hiện thần thông, muốn Tiểu Lục xem qua một cái.
Tiểu Tứ bưng một miếng bánh hoa quế thơm phức đung đưa trước mũi Tiểu Lục: “Tiểu Lục, muội muốn ăn không?”
Tiểu Lục nhìn theo tay hắn, ánh mắt chuyển động, chính xác nhìn theo bánh hoa quế thơm ngào ngạt.
Nếu bánh hoa quế quay sang bên trái, mắt của nàng cũng sẽ nhìn theo bên trái; nếu bánh hoa quế quay sang bên phải, mắt của nàng cũng sẽ nhìn theo bên phải, từng bước một, đơn giản và nhanh chóng.
Mọi người cùng cười. “Ha ha ha…… Tiểu Lục chúng ta thích ăn như vậy……”