Chương 12: Bánh hoa quế

Thấy bộ dáng buồn cười của Đường Uyển, Nam Cung Hàn không khỏi cười khẽ, không nghĩ tới lại buồn cười như vậy.

Chẳng được bao lâu, Tiểu Lục vẫn luôn bị đùa nóng nảy, nhìn món ngon trước mắt lấy không được, oán hận dùng sức, cư nhiên “Bang kỉ” nằm bẹp sang trái, rồi nằm úp mặt trên giường.

Nắm chặt chiếc bánh hoa quế thơm phức cuối cùng cũng giật được, nàng cười toe toét chảy nước miếng: “Oa…” Không biết nên nói gì, nhưng nhìn có vẻ rất vui vẻ.

Một tay vò nát, rơi xuống trên giường, bàn tay mũm mĩm không nới lỏng.

Mọi người còn đang kinh ngạc, đột nhiên Tiểu Tam nói: "Tiểu Lục lật sao???

“Hình như là!"

"Lại đây, Tiểu Lục lật..."

Nam Cung Hàn nhìn một đám kích động giống muốn tuyên bố với toàn thế giới, không nói nên lời nhìn chằm chằm chiếc bánh hoa quế trong tay Tiểu Lục.

Thứ này ăn ngon như vậy sao? Đem tiểu hài tử đều hấp dẫn?

Đợi mọi người tới, lão gia tử và những người khác chờ mong, còn các nàng đại phu nhân vui sướиɠ nhìn bọn họ, “Thật sao? Các ngươi sẽ không nhìn lầm đi?”

Tiểu Lục hoàn toàn làm ngơ, sau khi bị lật lại, mặc kệ mọi người dụ dỗ như thế nào, nàng cũng chỉ không chịu lật lại một lần nữa.

Đối mặt với sự nghi ngờ của người lớn, Tiểu Tứ cao giọng nói: “Sao con có thể nhìn lầm, chúng ta có nhiều người như vậy? Hơn nữa trong tay Tiểu Lục còn nắm bánh hoa quế mà con đưa”

Mọi người nhìn ra, không phải, Tiểu Lục đang muốn đút cái bánh hoa quế đã nghiền nát vào miệng, đáng tiếc tay ngắn, cố gắng thế nào cũng không với tới được.

Cuối cùng mỗi lần đưa đến miệng đều là ngón tay cái của nàng, vấn đề là âm thanh ‘ kỉ kỉ ’ thanh.

Đối mặt Tiểu Lục thú vị như thế, mọi người tự nhiên lại được một phen cười ha ha.

“Mau, lại lấy khối bánh hoa quế tới, làm ta xem xem Tiểu Lục của chúng ta lật người như thế nào.” Lão gia tử kích động, tò mò đứng ở bên cạnh, thầm nghĩ, Tiểu Lục còn chưa đến ba tháng đã lật người, thông minh!

Đáng tiếc, Tiểu Lục căn bản không thèm để ý, lo chính mình chơi, nỗ lực cùng bánh hoa quế trong tay phấn đấu.

Điều này khiến mọi người rất nản lòng, cunbx thật đáng tiếc khi họ không phải người đầu tiên nhìn thấy bảo bối Tiểu Lục lật người.

Nam Cung Hàn cảm thấy kỳ lạ, đứa nhỏ này căn bản không hiếm lạ những gì trong tay bọn họ, hắn còn cho rằng việc những người này đang làm là ngu ngốc.

Trở lại vương phủ, đúng vậy, Nam Cung Hàn đã có phủ đệ ngoài cung, mặc dù hắn mới có mười tuổi.

“Lưu Phong, đi, mang cho ta một đĩa bánh hoa quế tới.” Nam Cung Hàn vào cửa liền đã phân phó cho Lưu Phong, là thuộc hạ và người hầu bên người

"Chủ tử, vì sao muốn ăn bánh hoa quế? Không phải ngươi luôn chán ghét những đồ ngọt này sao?" Lưu Phong vẻ mặt khó hiểu.

“Nói nhảm cái gì, kêu ngươi đi thì đi đi!” Nam Cung Hàn liếc xéo, Lưu Phong không dám nhiều lời, lập tức đi phòng bếp tìm một đầu bếp nhanh chóng làm một mâm mẻ bánh hoa quế mới.

Nam Cung Hàn cắn một miếng bánh hoa quế nhỏ, sau đó cau mày: Vẫn không ngon miệng, tại sao nha đầu kia lại thích như vậy?

Tiện tay ném vào đĩa, "Thật là một nha đầu không biết gì, những thứ như vậy xem như hiếm có!"

Trong nháy mắt đã đến yến tiệc 100 ngày của Tiểu Lục, đây là một ngày rất quan trọng.

Đối với Đường gia mà nói, cần thiết phải làm hấp tấp, vô cùng náo nhiệt.

Lần này Hoàng Thượng không có tới, nhưng là đưa ban thưởng tới, tiểu hoàng thúc cùng Thái Tử cũng tới, Đường Nhị công tử cùng Đường Tam công tử tiếp đãi.

Đường đại công tử đi theo phụ thân, mẫu thân, thúc thúc và thẩm thẩm đi tiếp đãi khách nhân, toàn bộ Đường phủ náo nhiệt cực kỳ, trên cơ bản toàn bộ, nhân vật danh dự có uy tín trên kinh thành đều tới, người không tới lễ vật cũng sẽ tới.