Kiều Vãn chuẩn bị xong liền đi theo dì Liễu đến nhà ăn.
Nhà ăn cũng được trang trí theo phong cách phương Tây, tuy rằng cũ xưa nhưng rất lộng lẫy. Trên bàn ăn thật dài được trang trí với những bó hoa hồng mới hái và những chân nến tinh xảo. Cái đèn chùm pha lê lộng lẫy theo phong cách Baroque trên trần tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Cố Cảnh Đình ngồi ở một đầu bàn ăn, anh mặc áo sơ mi đen càng làm cho khí chất của anh thêm lạnh lùng, cổ áo hơi mở ra, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo hoàn mỹ, trên xương quai xanh còn có một vết đỏ rõ ràng, tương tự như dấu răng. Chính xác là tối hôm qua khi cảm xúc dâng trào lên đến tận cùng, cô đã cắn anh.
Nhìn thấy vết đỏ kia, Kiều Vãn đỏ mặt.
“Vào ngồi đi.” Cố Cảnh Đình vốn đã bắt đầu ăn sáng, anh ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Vãn một cái, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhìn thấy cô mặc một chiếc váy màu xanh da trời, dài đến đầu gối với cổ áo búp bê, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp xõa ra sau lưng như thác nước, ngọt ngào đáng yêu, trong sáng như một đóa hoa bách hợp mới nở.
Dì Liễu rất hiểu ý, bước nhanh đến vị trí gần Cố Cảnh Đình nhất, kéo ghế dựa ra.
“Tôi ngồi đây cũng được.” Kiều Vãn theo bản năng muốn tránh xa Cố Cảnh Đình, đi tới cuối bàn dài kéo ghế ngồi ra đối diện với anh.
“Đến đây.” Cố Cảnh Đình nhìn Kiều Vãn bằng đôi mắt đen sâu thẳm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt không vui.
Ánh mắt kia tựa như muốn nói với Kiều Vãn rằng cô nên biết hậu quả của việc không nghe lời anh.
Kiều Vãn lẳng lặng đi tới, ngồi ở trên ghế vừa được dì Liễu kéo ra.
Trên bàn dài bày ra bữa sáng rất phong phú. Trong thời kỳ này, quý tộc thượng lưu theo đuổi một số lối sống và cách ăn mặc trang điểm phương Tây, đang được coi là trào lưu. Bữa sáng hôm nay cũng là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, đủ loại kiểu món bày hơn phân nửa cái bàn.
“Tôi không biết khẩu vị của cô, nên bảo phòng bếp chuẩn bị vài món. Cô ăn xong thì bảo tài xế đưa đi bệnh viện.” Cố Cảnh Đình nói nhỏ.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, Kiều Vãn chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt cô và người đàn ông tối hôm qua mạnh mẽ quấn lấy cô là hai người khác nhau.
Lúc này, anh đã khôi phục dáng vẻ quý công tử cao ngạo cấm dục lạnh lùng, nhìn thoáng qua vô cùng bất phàm, làm cho người ta không dám khinh nhờn.
“Bữa sáng của tôi bình thường thanh đạm, chỉ cần sữa đậu nành và bánh quẩy là được.” Kiều Vãn Thanh nhẹ giọng nói, cô cảm thấy chuẩn bị nhiều như vậy thật lãng phí.
Cố Cảnh Đình nghe xong liếc mắt nhìn dì Liễu một cái, dì Liễu cung kính gật đầu với Cố Cảnh Đình, ý bảo dì nhớ kỹ những gì Kiều Vãn nói.
“Kiều tiểu thư, canh gà mái già đang hầm trong bếp, tôi đi xem nó như thế nào. Lát nữa cô mang đến bệnh viện cho em gái cô.” Dì Liễu nói xong liền quay người rời đi.
Kiều Vãn và Cố Cảnh Đình lập tức bị bỏ lại trong nhà ăn.
Cố Cảnh Đình không nhìn Kiều Vãn, chỉ nhìn xuống ăn cơm, động tác ưu nhã như một vị hoàng đế.
Kiều Vãn cũng im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ nhịn không được dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Cảnh Đình một chút, trong lòng cô không khỏi thở dài. Có đôi khi ông trời thật bất công như thế. Cô nhìn người đàn ông yêu nghiệt này, ngay cả một hành động ăn cơm đơn giản như vậy cũng có thể làm thành cảnh đẹp ý vui.
Một lúc sau, Cố Cảnh Đình sắp sửa ăn xong, anh cầm lấy khăn vải trắng sạch ở trên bàn lau môi mỏng.
Thấy anh đã ăn xong, Kiều Vãn uống nốt phần sữa bò còn lại trong ly, cũng cầm lấy khăn mặt được đặt ở trong tầm tay lau miệng.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ sống ở đây.” Cố Cảnh Đình đột nhiên nói.
Kiều Vãn sửng sốt, không rõ nguyên do nhìn Cố Cảnh Đình, đương nhiên cô không muốn sống ở đây. Những thứ thuộc về cô và Kiều Thất, cô còn chưa lấy lại được.
Tô Hương Phương không phải là một kẻ dễ đối phó, Kiều Vãn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu từ lâu.