Chương 30: Từ Bây Giờ Cô Sẽ Sống Ở Đây (3)

“Tôi có chỗ ở, nơi này cách thành phố quá xa, không tiện.” Kiều Vãn nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, tôi không muốn quá nhiều người biết quan hệ của chúng ta.”

Cố Cảnh Đình híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm quét về phía Kiều Vãn: “Tôi làm cho cô xấu hổ sao?"

Kiều Vãn nhíu mày đẹp nói: "Không có."

Cô chỉ nghĩ rằng mối quan hệ giữa bọn họ không nên đưa ra trước ánh sáng thôi.

“Thách cô cũng không dám.” Đôi môi mỏng màu hồng của Cố Cảnh Đình nở một nụ cười nhếch mép: “Nếu cô nghĩ xa thành phố và không tiện, vậy thì ít nhất khi tôi ở Bắc Xuyên cô phải sống ở đây."

Anh nói vậy xem như đã nhượng bộ rồi, Kiều Vãn cũng không phải là người không biết đủ, gật đầu.

“Tối mai sẽ có buổi khiêu vũ ở phủ Đô Thống, cô đi tham dự cùng với tôi.” Cố Cảnh Đình lại nói.

Cô càng không muốn người khác biết quan hệ của hai người, anh càng muốn cho tất cả mọi người ở Bắc Xuyên biết Kiều Vãn là người phụ nữ của Cố Cảnh Đình anh.

Phủ Đô Thống!

Kiều Vãn nghĩ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Cố Cảnh Đình: “Phủ đô thống, trước đây tôi..."

“Tôi đã lo liệu, mọi chuyện đều có tôi, cô không cần phải sợ.” Giọng điệu của Cố Cảnh Đình rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm Kiều Vãn nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

...

Ăn sáng xong, Cố Cảnh Đình đi ra ngoài, Kiều Vãn lại đi đến bệnh viện.

“Tiểu Thất, cả đêm qua em không ngủ sao?” Kiều Vãn nhíu mày khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Kiều Thất.

"Tiểu Thất đã không ngủ cả đêm vì có một tiếng nước nhỏ giọt kỳ lạ ở phòng bệnh này vào đêm qua. Tôi và Tam Nữu đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy âm thanh kia phát ra từ đâu. Tiểu Thất bị tiếng ồn quấy phá nên không thể ngủ được.” Một trong hai người là y tá Đinh Hương, cô ta bất đắc dĩ nói với Kiều Vãn.



Kiều Vãn vừa nghe, nhìn thấy tinh thần của Kiều Thất sa sút thì trong lòng trầm xuống.

Cô nhìn kỹ lại, phát hiện ấn đường của Kiều Thất hơi bị tối.

Trong bệnh viện xưa nay luôn có vài thứ không sạch sẽ, từ nhỏ thân thể của Kiều Thất đã gầy yếu nên dương khí suy yếu hơn người thường. Hơn nữa bát tự của cô bé là thuần âm, sẽ dễ trêu chọc đến mấy thứ không sạch sẽ hơn người bình thường.

Xem ra, Kiều Thất rất có khả năng đang vướng vào thứ gì đó không sạch sẽ.

Kiều Vãn nghĩ vậy, liền tiện tay đưa hộp cơm đựng canh gà cho Đinh Hương: “Tiểu Thất, tối nay chị sẽ ở đây cùng với em."

“Chị à, buổi tối chị nên trở về ngủ đi, nếu không thì vất vả quá.” Ánh mắt Kiều Thất nhìn Kiều Vãn trong vắt như dòng suối nhỏ, nhẹ giọng nói.

"Không sao, chị của em ở đây thì Tiểu Thất mới có thể ngủ ngon, ngoài ra chị cũng có thể ngủ ở đây. Tối nay hai chị y tá về nghỉ ngơi đi, đến lượt tôi chăm sóc cho Tiểu Thất." Kiều Vãn cười nói, thần bí nháy mắt nhìn Kiều Thất: “Hơn nữa đêm nay chị còn có một chuyện rất quan trọng muốn bàn với em."

Kiều Vãn cảm thấy đã đến lúc nói cho Kiều Thất biết phải ra nước ngoài chữa bệnh.

Kiều Thất bị vẻ thần bí của Kiều Vãn gợi lên hứng thú: “Vậy thì, chị ơi, khi nào em có thể xuất viện?"

Cô bé xuất viện rồi thì chị gái không cần phải vất vả như vậy nữa.

“Tối nay chúng ta cùng nhau nói về câu hỏi này.” Kiều Vãn cười dịu dàng nói.

Kiều Vãn nói chuyện với Kiều Thất một hồi, sau đó mượn cớ muốn mua một vài thứ, tạm thời rời khỏi bệnh viện.

Cô cần phải chuẩn bị gì đó cho buổi tối nay, nếu có một thứ tà vật ô uế thật sự chọc vào Kiều Thất thì cô phải đối phó với thứ tà vật chết tiệt đó càng sớm càng tốt, bây giờ thân thể của Kiều Thất không thể chịu nổi bất luận cái gì lăn lộn được nữa.

Cô chỉ mong rằng thứ tà vật này sẽ không quá khó giải quyết!