Chương 23: Tao Sẽ Gϊếŧ Mày (3)

Bà cụ Kiều cũng nhìn thấy súng trong tay Kiều Vãn, sợ tới mức cả người run run.

"Muộn rồi, nếu có chuyện muốn nói, trước tiên cháu hãy bỏ súng xuống..."

Trước đây bà ta từng vì thông đồng với Tô Hương Phương đem bán Kiều Vãn và muốn trả thù cô.

Kiều Thánh Hiền không tin Kiều Vãn lại dám nổ súng, sau khi nỗi sợ hãi trong lòng tan đi, ông quát Kiều Vãn: “Đồ con bất hiếu! Con cầm súng muốn làm gì? Hả? Mau bỏ xuống cho cha!"

“Đoàng.”

Kiều Vãn thản nhiên bắn Kiều Đình Nguyệt một phát.

Kiếp trước cô là người thích bắn súng, khi không có việc gì bận lại thích đến trường bắn để luyện tập. Ở trong giới nghiệp dư, cô được gọi là tay súng thiện xạ.

Khả năng thiện xạ của cô rất chính xác, vì vậy khi cô chỉ tiện tay bắn một phát, viên đạn đã bắn xuyên qua vai của Kiều Đình Nguyệt.

“Ahhhhh!” Kiều Đình Nguyệt hét lên một tiếng kinh thiên động địa, ngã xuống đất ôm lấy bả vai đẫm máu.

Bà cụ Kiều càng sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy. Bà nhắm mắt lại, tay không ngừng lần chuỗi hạt phật, miệng không ngừng niệm phật phù hộ ...

Ngoại trừ Thần phật phù hộ, bà cụ không biết phải làm sao bây giờ.

Kiều Thánh Hiền nhìn thấy Kiều Vãn thật sự nổ súng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi khô khốc, hai mắt nhìn Kiều Vãn đầy vẻ sợ hãi: “Vãn Vãn, con, con đừng xúc động..."

Ông có thể nhìn ra cô con gái này của ông khác hẳn trước đây.

Nó hoàn toàn giống như đã đổi thành một người khác.



Khóe môi cô nở nụ cười ngọt ngào, Kiều Vãn nhìn Kiều Thánh Hiền, nhưng ánh mắt cô lại như đến từ Tu La Địa Ngục, khát máu và lạnh lùng.

"Kiều Thánh Hiền, căn nhà này là của hồi môn của mẹ tôi, những gì các người đang ăn bây giờ cũng là của hồi môn của mẹ tôi. Ngoại trừ tiền trong nhà này ra, tôi hạn trong vòng một tháng phải đưa tất cả của hồi môn của mẹ tôi cho tôi, không được thiếu một xu. Từ nay tôi sẽ là chủ của cái nhà này, nếu trong các người có ai khó chịu thì cút ngay cho tôi! "

Vẻ mặt cô nghiêm khắc, không còn bóng dáng yếu ớt nào cả.

Cô cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy, nhưng đôi mắt thiếu thị lực này luôn buộc cô làm lớn chuyện.

Đánh nhau chém gϊếŧ thì không hay, thật khó chịu.

"Cha! Đừng để ý tới chị ấy, bây giờ cha đi tới phòng tuần bộ, báo cảnh sát tới bắt Kiều Vãn đi! Chị ấy cầm súng bắn bị thương người, không có vương pháp!" Kiều Đình Nguyệt ôm bả vai ngồi trên mặt đất, cả người run lên vì đau. Cô ta nhìn Kiều Vãn bằng ánh mắt hung ác, hận không thể xé nát da thịt của Kiều Vãn.

Kiều Thánh Hiền đâu dám nhúc nhích, ông sợ nếu nhúc nhích thì khẩu súng trong tay Kiều Vãn sẽ chĩa vào ông.

“Em gái ngoan, em cho rằng nếu chị đã dám nổ súng, chị còn sợ em đến phòng tuần bộ tố giác chị sao?” Kiều Vãn cười khinh bỉ một tiếng, ánh mắt cô nhìn Kiều Đình Nguyệt như đang xem một con kiến nhỏ bé buồn cười: “Em có thể đi tố giác chị thử xem, chỉ đả thương người mà thôi. Chỉ cần chị có thể sống sót ra khỏi phòng tuần bộ, chị nhất định phải gϊếŧ chết em. Không tin, em có thể đi thử xem sao? Em đi tố giác chị thử xem.”

"Chị, chị, chị..." Kiều Đình Nguyệt hoàn toàn bị dáng vẻ tàn nhẫn của Kiều Vãn làm cho sửng sốt, thật lâu cũng không dám nói ra lời cô ấy muốn nói.

Đúng vậy, cô nhận thua, nếu so về tàn nhẫn với Kiều Vãn, cô không thể so sánh được.

“Còn không lo đến bệnh viện nữa, chỉ sợ em mất máu nhiều mà chết.” Kiều Vãn cười nói, đôi mày cong cong như vầng trăng khuyết, cô mới không thèm vui sướиɠ khi người gặp họa đâu.

"Cha, cha, mau đưa con đi bệnh viện, con đau quá ..." Kiều Đình Nguyệt là người sợ chết, lập tức nhìn Kiều Thánh Hiền cầu xin.

Kiều Thánh Hiền đương nhiên không có khả năng nhìn con gái cưng mất quá nhiều máu mà chết, cũng không rảnh lo tới chuyện khác, liền cõng Kiều Đình Nguyệt trên lưng định chạy ra bên ngoài.

“Dừng lại.” Giọng Kiều Vãn lạnh lùng vang lên sau lưng Kiều Thánh Hiền.