Chương 22: Tao Sẽ Gϊếŧ Mày (3)

Thấy Kiều Thất ngoan ngoãn như vậy, Kiều Vãn hài lòng gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi.

Lúc trở về nấu cơm cho Kiều Thất, cô đi tắm rửa rồi thay quần áo.

Tối nay, cô dự định sẽ vào bệnh viện chăm sóc cho Kiều Thất.

Kiều Vãn mất khoảng hai mươi phút để đi bộ từ bệnh viện Từ An về nhà họ Kiều.

Kiều Vãn bước vào phòng khách của nhà họ Kiều, cô nhìn thoáng qua liền thấy có ba người đang vây quanh bàn ăn.

Vừa lúc là bảy giờ tối, đang trong giờ ăn cơm tối. Tô Hương Phương về nhà mẹ đẻ chưa có trở về, ngồi quanh bàn ăn là cha Kiều Thánh Hiền, Kiều Đình Nguyệt, và bà cụ Kiều.

Bà cụ Kiều quả thực bị A Phúc làm cho hoảng sợ, khi đang ăn thì một tay cầm chuỗi hạt Phật, miệng niệm chú như đang tụng kinh Phật vậy.

Ngược lại, Kiều Thánh Hiền đang vừa nói vừa cười với Kiều Đình Nguyệt, nhìn qua thấy bọn họ rất vui vẻ.

Đồ ăn trên bàn cũng rất phong phú, hình như Kiều Thánh Hiền mua đồ ăn nấu sẵn từ ngoài. Đồ ăn có bốn món, một canh, hai món mặn và hai món xào, chính giữa còn có một con vịt quay thơm ngào ngạt. Là món mà Kiều Đình Nguyệt thích nhất.

Cả phòng khách tràn ngập mùi thơm khiến ngón trỏ của người ta run lên.

Ba người này không có chút thay đổi gì vì Kiều Thất sinh bệnh nằm viện, bầu không khí quả thực là hoà thuận vui vẻ.

Kỳ thiếu không có tìm tới cửa, phần lớn nguyên nhân không tới cửa tìm cô đòi người chắc là vì Cố Cảnh Đình đã sắp xếp xong xuôi rồi.

Kiều Vãn vốn đã nguội lạnh với người của nhà họ Kiều, vừa thấy vậy chỉ hừ lạnh, chuẩn bị về phòng tắm rửa.

Về phần tính sổ với Kiều Đình Nguyệt, cô nghĩ tốt nhất nên đợi đến khi Kiều Thất ra nước ngoài, khi đó cô không cần lo lắng gì nữa, muốn làm gì thì làm.

Lúc này, Kiều Thánh Hiền đang ngồi ở bên bàn ăn nhìn thấy Kiều Vãn, ông nghiêm túc đặt đũa xuống, sắc mặt như giăng đầy mây đen.



"Kiều Vãn! Qua đây cho cha!"

Con gái lớn của ông thật là lớn gan, ngày hôm qua đi cả đêm không về nhà? Ông nghe Kiều Đình Nguyệt nói rằng cả đêm qua Kiều Vãn không về nhà, nhưng hôm nay khi trở lại còn mặc quần áo của đàn ông, còn ra thể thống gì nữa? Quả thực là không biết kiểm điểm, làm mất hết mặt mũi của một người cha như ông.

Kiều Đình Nguyệt cũng đưa mắt nhìn về phía Kiều Vãn, với ánh mắt lộ ra đắc ý, giả bộ nhiệt tình nói: "Chị, chị đã về rồi, mau lại đây ăn cơm nha. Cha mua cho con vịt quay mà em thích ăn nhất, thật thơm."

Hai người đều không hỏi tới Kiều Thất,

xem như Kiều Thất hoàn toàn không tồn tại.

Kiều Vãn vốn có thể kìm được cơn tức giận, đột nhiên không nhịn được nữa.

Cô mặc kệ Kiều Đình Nguyệt, càng không để ý đến Kiều Thánh Hiền, dẫm mạnh bước chân trở về phòng mình, lấy khẩu súng lục Browning đặt dưới gối ra.

Sau đó cô xoay người bước ra khỏi phòng.

"Kiều Vãn! Cha kêu con qua đây, con có nghe thấy không!" Kiều Thánh Hiền bị Kiều Vãn làm lơ, sắc mặt đỏ bừng. Đột nhiên ông đứng lên khỏi ghế, đi về phía phòng của Kiều Vãn quát lên.

Kiều Vãn trực tiếp nâng súng trong tay lên, nhắm ngay Kiều Thánh Hiền.

Kiều Thánh Hiền hiển nhiên không ngờ Kiều Vãn lại có súng, thân thể theo bản năng lui về phía sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô: “Con, con, con..."

Có bao giờ ông thấy Kiều Vãn có thái độ như thế này đâu?

Cả người cô như là bò ra từ trong địa ngục, sát khí tận trời.

Kiều Đình Nguyệt cũng không ngờ Kiều Vãn lại vào phòng lấy súng, cô ta sợ tới mức hồn phi phách tán, không khỏi nghĩ đến khí thế đáng sợ của Kiều Vãn khi đối mặt với Kiều Vãn hôm nay, đột nhiên cả người đều không khỏe.