Chương 8: A Đan

Tiêu Mạc Ngôn lại làm gì rồi?

Một đống dấu hỏi to đùng hiện lên trên đầu Má Từ (???), mà Tiêu Mạc Ngôn trả lời bà, ngoại trừ nụ cười sâu xa, thì chỉ có khoái trá lắc vòng eo thon thả đi vào nhà.

Giây phút này, đột nhiên Má Từ hơi hơi cảm thông cho Hạ Linh Doanh.

Tiêu Mạc Ngôn do bà chăm tới lớn, bà hiểu cô nhất, giả heo ăn thịt hổ, tiểu thư rành nhất việc này. Hết giả vờ đáng thương, lại làm tiếp đến chuyện "thương thiên hại lý" (không có tính người, nhẫn tâm), e là cho dù Hạ Hạ có khổ cũng chỉ có thể cố gắng nuốt trôi xuống mà thôi.

******

Mãi cho đến khi Hạ Linh Doanh lên máy bay, tâm tình của nàng cũng không vui, mắt nhìn xa xăm, ký gửi hành lý, Hạ Linh Doanh nhìn trời xanh bên ngoài khung cửa sổ, nhớ đến cái ôm cuối cùng trước khi chia xa của người ấy, đôi mắt bắt đầu ươn ướt.

Tiêu...

Hạ Linh Doanh thắt dây lưng áo khoác, trang sức tinh xảo trang nhã, tóc dài rũ xuống bờ vai, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người yêu mến, vì che giấu đôi mắt tiều tụy, nàng cố ý đeo kính mát. Dáng người, khuôn mặt và khí chất thu hút không ít ánh mắt xung quanh, mọi người đều nhịn không được phải liếc nhìn nàng đến vài lần, tưởng đâu có nghệ sĩ nào cải trang đi nước ngoài, đến nỗi tiếp viên hàng không cũng nhịn không được nhìn mấy lần.

Nhưng mà, không phải chỉ một mình Hạ Linh Doanh gây sự chú ý của mọi người.

Ánh mắt hâm mộ của tiếp viên hàng không khi nhìn Hạ Linh Doanh đã chuyển qua kinh ngạc khi nhìn người trước mặt.

Mà người đó lại không chớp mắt nhìn một lượt mọi người trên máy bay, sau lưng đeo một túi hành lý lớn, trên tay xách ba cái túi, thở hồng hộc bước đi thật mạnh, dường như tìm cả buổi cũng không tìm được người cần tìm, nàng cúi đầu xuống nhìn vé máy bay, đi thẳng về phía Hạ Linh Doanh.

Mỗi một bước chân giẫm xuống nền, dường như mang theo sức mạnh vô hạn, tiếp viên hàng không cau mày, sợ nàng giẫm lủng sàn máy bay.

"Phu nhân!"

Giọng nói chiêm chỉnh theo kiểu huấn luyện quân đội phá vỡ vẻ u sầu của Hạ Linh Doanh, nàng bị tiếng gọi này hù cho giật mình khẽ run lên, nàng quay đầu nhìn người trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc.

Người này khoảng chừng một mét tám, dáng người cao gầy, tóc ngắn suôn thẳng, khuôn mặt chất phác, màu lúa mạch, đôi mắt linh động nhìn Hạ Linh Doanh không chớp mắt. Nàng cứ đứng trước mặt Hạ Linh Doanh như vậy, làm cho Hạ Linh Doanh cảm giác như bị Thái Sơn đè. Hạ Linh Doanh bị nhìn như vậy có chút khó chịu, người này nàng không hề biết, nhưng xưng hô kiểu này... lại khiến nàng nhớ đến người nào đó.

"Cô là...?"

Hạ Linh Doanh do dự hỏi, người đó cười sảng khoái, đem cất hành lý, Hạ Linh Doanh giật mình nhìn động tác vô cùng lưu loát của nàng, nhanh chóng dẹp xong hành lý, người đó lại nhìn Hạ Linh Doanh cười: "Báo cáo phu nhân, tôi là người của Tiêu tổng!"

Trời ơi, vẫn là kiểu đối thoại của quân đội, chỉ còn thiếu cúi chào thôi, ánh mắt bốn phía nhìn lại ngày càng nhiều, thậm chí còn có người che miệng cười, mặt Hạ Linh Doanh dần đỏ lên.

"Người của Tiêu tổng?" Hạ Linh Doanh hỏi lại, người đó vẫn đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn Hạ Linh Doanh: "Đúng vậy, phu nhân, tôi là A Đan, Tiêu tổng phái tôi đến đây, à, đây là bằng chứng Tiêu tổng kêu tôi đưa cho chị."

Nói xong, A Đan lấy tấm hình trong túi áo ra đưa cho Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nghi ngờ cầm lấy.

Trên tấm ảnh, là bạn Tiêu nào đó đang cười tươi rói với màn ảnh, khóe miệng cong cong, tạo dáng một cái hôn gió, trước ngực đầy đặn sinh động, bộ váy đen ôm sát cơ thể làm nổi bật vóc dáng cô. Chẳng qua chỉ là một tấm hình, Hạ Linh Doanh vẫn nhìn ra ánh mắt trêu chọc của Tiêu Mạc Ngôn trong đó, bất giác, trên mặt nàng cũng nở nụ cười.

"Cô nói chuyện nhỏ một chút, cô ngồi ở đâu?" Hạ Linh Doanh cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhìn tới nên hạ giọng nói, A Đan rất nghe lời, lập tức nói nhỏ lại, chỉ chỉ vị trí bên trong kế bên Hạ Linh Doanh: "Tôi ngồi ở đó." Có điều, giọng nói ông ông lại càng gây sự chú ý hơn nữa.

"..."

Mắt thấy A Đan đi sát qua mình ngồi xuống bên cạnh, lúc này Hạ Linh Doanh mới lấy lại tinh thần, nàng lại nhìn tấm hình trên tay lần nữa, hít một hơi thật sâu

Được lắm, Tiêu Mạc Ngôn! Chị còn sắp xếp người đi cùng em như vậy!

"Phu nhân, xin lỗi, tôi đến trễ, vừa rồi qua cửa kiểm soát hơi tốn chút công sức, nhiều thứ tôi mang theo đều bị giữ lại." Sau khi A Đan ngồi xuống, lập tức báo cáo nguyên nhân đến trễ của mình cho Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh im lặng nửa ngày, nhìn chằm chằm A Đan, "Trước đây tôi chưa gặp cô."

Rất rõ ràng trong ánh mắt, nếu không phải là người được giáo dục tốt, Hạ Linh Doanh rất muốn quay về nhà bóp cổ Tiêu Mạc Ngôn hỏi xem, rốt cuộc chị đi đâu lượm được một người như vậy?

A Đan gật đầu, rất nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, trước đây tôi cũng không biết phu nhân."

...

Câu trả lời rất ngây thơ, nhưng sự chân thành thành thật khiến người ta không tìm ra kẻ hở. Hạ Linh Doanh kinh ngạc, nàng bị nghẹn cả buổi trời, nhìn bộ dáng chân thành của A Đan, tâm trạng nàng cũng dịu đi chút ít, cười nhẹ một tiếng, khoanh hai tay trước ngực.

Thấy nàng như vậy, vừa rồi A Đan còn cười vô cùng ấm áp giờ có hơi khϊếp sợ, nàng nhìn Hạ Linh Doanh, hạ giọng hỏi: "Phu nhân, tôi có làm gì khiến chị không hài lòng sao?"

"Không có." Hạ Linh Doanh thấp giọng đáp lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. A Đan lắc đầu, vô cùng chăm chú nhìn Hạ Linh Doanh: "Phu nhân, nhất định chị đang nói dối rồi. Tiêu tổng nói, chỉ cần thấy phu nhân ôm bả vai, nhất định là đang tức giận, nếu để phu nhân tức giận, xem như A Đan không hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu tổng sẽ giận, nếu Tiêu tổng nổi giận, chính là do tôi làm không tốt, vậy A Đan làm sao còn mặt mũi trở về, nếu như A Đan không còn mặt mũi trở về —— "

"... Ngừng!"

Hạ Linh Doanh bị A Đan nói vòng vòng làm đau đầu, nàng thở dài, thả hai tay xuống, quay đầu nhìn A Đan. A Đan đặt hai tay trên đầu gối, ngồi nghiêm trang đối mặt mới Hạ Linh Doanh, đôi mắt tròn xoe đầy chăm chú. Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm nàng một hồi, bị bộ dạng vô cùng nghiêm túc này chọc cười.

"Được rồi, cô thả lỏng đi."

"Hả? À!"

A Đan như trút được gánh nặng thở phào một hơi, đột nhiên nàng cảm thấy phu nhân không chỉ xinh đẹp mà còn tốt nữa. Hạ Linh Doanh nghiêng đầu, mỉm cười nhìn nàng, "Làm sao cô tìm được tôi?"

Hạ Linh Doanh cười khiến A Đan có chút xấu hổ, nàng gãi gãi đầu, thành thật nghiêm túc trả lời: "Tiêu tổng nói với tôi, lên máy bay tìm một người mặc đồ trắng, khí chất thoát tục, vô cùng xinh đẹp."

Hạ Linh Doanh nghe mà không nhịn được giương giương khóe miệng, A Đan thấy phu nhân vui vẻ, cũng vui lây, nói tiếp: "Tiêu tổng nói quan trọng nhất là phải tìm được người phụ nữ xinh đẹp, cảm thấy đủ tiêu chuẩn xứng được với chị ấy thì nhất định là phu nhân."

"..."

Hạ Linh Doanh dừng một chút, thu lại nụ cười, nhìn nàng: "Ồ, Tiêu tổng của mấy người đúng là liệu sự như thần."

A Đan cười gật gật đầu: "Vâng, đúng vậy, Tiêu tổng thông minh tuyệt đỉnh, trước khi đi, chị ấy còn cố ý dặn dò tôi, sợ là phu nhân đẹp quá, trên máy bay bị người khác quấy rối, nên sắp xếp tôi ngồi bên cạnh phu nhân."

"Ha ha, chị ấy sắp xếp cũng không tệ, Tiêu tổng thật có lòng."

Khi Hạ Linh Doanh nói lời này là nghiến răng nghiến lợi mà nói, bây giờ nàng hiểu vì sao sáng nay Tiêu Mạc Ngôn lại trưng ra bộ dạng đáng thương đó, chính là vì sắp xếp một vệ sĩ bên cạnh nàng?

"Vâng ạ, Tiêu tổng thật sự rất thông minh, phu nhân đúng là tình nghịch."

A Đan nói ra với ánh mắt kính trọng vô cùng, hai chữ "tinh nghịch" từ miệng A Đan khiến da gà Hạ Linh Doanh nổi lên rớt đầy trên đất. Hạ Linh Doanh hơi nghi ngờ, A Đan này không phải là Tiêu Mạc Ngôn phái tới để đùa giỡn nàng chứ?

"Sao trước giờ tôi chưa nghe Tiêu tổng nhắc đến cô?"

"Lúc trước Tiêu tổng bảo trợ cho tôi, sau này nói tôi cũng không tệ, nên đưa tôi vào quân đội." lúc nói chuyện A Đan vẫn cười, sự xuất hiện của A Đan khiến nỗi buồn ly biệt của Hạ Linh Doanh bị thổi tan.

Nhìn ra Hạ Linh Doanh không còn buồn nữa. A Đan lại càng vui vẻ nói tiếp: "Lúc trước Tiêu tổng giúp đỡ tôi, về sau chi tiêu không đủ, cũng không thi đại học, muốn ra ngoài làm công. Nhưng trước khi đi làm tôi còn có tâm nguyện, đó là muốn gặp người tốt bụng đã giúp đỡ mình, cứ tưởng chị ấy bận rộn như vậy sẽ không gặp tôi, nên tôi vẫn chờ ở cửa Thánh Hoàng, muốn gặp được người đã giúp đỡ cả nhà chúng tôi. Ông trời thật tốt với tôi, tôi chỉ mới ngồi tới trưa, buổi chiều đã thấy xe của Tiêu tổng trở về, không nghĩ đến chị ấy lại nhận ra tôi, trước đây chị ấy chỉ nhìn ảnh chụp của tôi thôi, không ngờ lại nhận ra tôi, chị ấy thật sự quá thông minh."

Sự bội phục của A Đan thật không thể chỉ dùng một hai câu nói là có thể hình dung được rõ ràng, nói liên tục nhiều lần "thông minh" đủ để thấy được nàng hết lòng với Tiêu Mạc Ngôn. Hạ Linh Doanh bị nàng chọc muốn cười, đứa nhỏ này rất đáng yêu, tính tình cũng rất tốt, quan trọng là nói câu nào cũng tâng bốc quá đáng Tiêu Mạc Ngôn, rất hợp với tính xấu của Tiêu Mạc Ngôn.

"Sau đó thì sao?"

Hạ Linh Doanh hướng dẫn từng bước, nàng cũng đã nhìn ra, tính tình A Đan đơn thuần, chỉ cần nàng đổi "cách thức" trò chuyện, chắc là có thể hỏi được nhiều chuyện. A Đan nhớ lại, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, "Sau đó Tiêu tổng hỏi làm sao tôi đến được Thánh Hoàng? Lại nhìn thấy hành lý của tôi, tôi nói với chị ấy tôi muốn đến Bắc Kinh gặp ân nhân. Lúc đó Tiêu tổng cười với tôi, phu nhân, chị biết không? Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng gặp được người nào xinh đẹp như vậy cả." Hình như nhớ lại nụ cười ngày đó của của Tiêu Mạc Ngôn, A Đan nhếch miệng, cũng cười ngây ngốc.

"Sau đó Tiêu tổng kêu người dắt tôi đi ăn cơm, tôi cũng không nói gì, chị ấy lại tìm nhà giúp tôi, vào quân đội, trong nhà cũng sắp xếp xong xuôi hết. Tóm lại, Tiêu Tiêu tổng chính là ân nhân lớn của tôi."

"Cô vẫn ở trong quân đội?" Hạ Linh Doanh đánh giá A Đan, vóc người và khí chất này hoàn toàn thích hợp vào quân đội. A Đan gật đầu, "Vâng, đã được năm năm."

"Năm năm?" Hạ Linh Doanh có chút kinh ngạc, "Vậy sao lại trở về? Cam lòng sao?" Trước đây, bạn bè Hạ Linh Doanh cũng có người ở quân đội, tuy rằng nàng chưa từng tiếp xúc với sinh hoạt hằng ngày trong quân đội, nhưng từ miệng mọi người có thể cảm nhận được, tuy rằng vất vả, nhưng khi rời đi, mọi người vẫn sẽ hoài niệm.

A Đan cúi đầu xuống, cười cười, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn: "Có chút không nỡ, nhưng Tiêu tổng nói tôi đã rèn luyện không ít, tôi cũng quay lại rồi. Tất cả đều do Tiêu tổng sắp xếp, chị ấy đã nói, tôi nhất định phải nghe, hơn nữa chỗ này cũng tốt, Tiêu tổng đối xử với tôi rất tốt."

Lời A Đan nói đã để Hạ Linh Doanh thấy được bao nhiêu dụng ý của Tiêu Mạc Ngôn trong đó, Má Từ già rồi, trong nhà từ trên xuống dưới một mình A Sâm lo liệu, thật sự là thiếu một người trung thực có thể tin cậy được, xem ra Tiêu Mạc Ngôn đã sớm phòng ngừa chu đáo rồi. Xã hội bây giờ, có thể tìm được một người đơn giản mộc mạc như A Đan thật không dễ, từ năm năm trước Tiêu Mạc Ngôn đã tìm người rồi, cũng đã sắp xếp cẩn thận tất cả. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Linh Doanh có chút tự hào, lại có chút cô đơn, tự hào chính là bất kể bận rộn đến cỡ nào, Tiêu Mạc Ngôn vẫn có thể xắp sếp đâu ra đó, cô đơn chính là cho dù nàng cố gắng thế nào, dường như vẫn kém xa bước chân của Tiêu Mạc Ngôn.

"Vậy lần này, Tiêu tổng lại giao cho cô nhiệm vụ gì?"

Hạ Linh Doanh nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, dựa theo cách thức cũ, đặt câu hỏi tiếp, A Đan lập tức ngẩng đầu, trả lời lưu loát: "Tiêu tổng để tôi đi bảo vệ phu nhân thật tốt, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của phu nhân, còn có —— "

Nói đến đây, A Đan có hơi khó mở lời, Hạ Linh Doanh nhìn mà buồn cười, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"

A Đan bị Hạ Linh Doanh nhìn làm nàng hơi lúng túng, giờ thì nàng hiểu vì sao Tiêu tổng lại lo lắng cho phu nhân như vậy rồi, phu nhận thật xinh đẹp, chỉ đơn giản một nụ cười, lại khiến không ít người nhìn qua đây.

"Còn... Tiêu tổng kêu tôi để ý một người bên cạnh phu nhân có bộ dạng chẳng ra làm sao tên là Đằng Diêm."

Chẳng ra làm sao? Hạ Linh Doanh nhịn không được cười ra tiếng, Đằng Diêm là người hợp tác với nàng lần này, trong Hội các nhà chế tác nổi tiếng, mang dòng máu lai Úc, xinh đẹp mê người, một nửa dòng máu Trung Quốc, một nửa dòng máu Australia, một người đẹp mang hai dòng máu làm sao qua miệng Tiêu Mạc Ngôn lại biến thành bộ dáng chẳng ra sao cả?