Dòng người trên đường vô cùng náo nhiệt, hầu như ai cũng đeo mặt nạ với muôn hình muôn vẻ chính là một điểm thu hút lớn của tết Nguyên Tiêu.
Những người nghèo mua mặt nạ rẻ tiền được bày bán ở những sạp hàng ven đường để hòa cùng không khí chung. Còn người giàu có lại muốn mình phải nổi bật khác người, thông thường để có một chiếc mặt nạ ưng ý, họ phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Đầu tiên phải bỏ một khoản tiền lớn để thuê họa sĩ giỏi vẽ mặt nạ, sau đó lại thuê nghệ nhân nạm vàng khảm ngọc lên đó cố gắng để chiếc mặt nạ đạt tới mức tinh xảo lộng lẫy, độc đáo, nổi bật trong đêm hội Nguyên Tiêu.
Cung phu nhân dày công chuẩn bị hai chiếc mặt nạ, một chiếc thanh tú như đóa sen nở trên mặt nước, một chiếc thì mĩ miều quốc sắc thiên hương, cả hai đều do họa sĩ bậc thầy chốn kinh thành tô vẽ tỉ mỉ, rồi sau đó mới chuyển đến phường thêu dùng chỉ kim tuyến điểm xuyết trên cánh và nhụy hoa. Dưới ánh đèn, những cánh hoa sẽ lấp lánh vô cùng sinh động, giống như đang nở rực rỡ dưới ánh mặt trời, lung linh khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.
(Lễ Trung Hòa: Còn được gọi với nhiều tên khác nhau như Long Đại Đầu, Lễ Xuân Long. Lễ Thành Long, đây là ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc diễn ra vào ngày 2/2 âm lịch. Đây cũng là ngày sinh của ông Địa. Theo truyền thuyết dân gian, đây là ngày Long Vương ngẩng đầu lên hồ nước gọi gió nên nó còn mang ý nghĩa sau ngày này trời sẽ mưa nhiều.
Lễ hội hoa: ngày 12/2 âm lịch
Lễ Thượng Ty: diễn ra vào ngày 3/3 âm lịch nhưng bây giờ không còn phổ biến nhiều trong tập tục của người Hán.)
Trời chiều chạng vạng, Cung phu nhân liền dẫn nữ nhi lên kiệu, đi thẳng tới phố Trường An, một con phố phồn hoa bậc nhất chốn kinh thành.
Lúc này dòng người đang vô cùng tấp nập, chen vai lấn chân, dường như tất cả đều tụ tập ở đây vậy. Những chiếc đèn l*иg thắp nến lung linh, ánh sáng rực rỡ của chúng khiến cho những vì sao trên bầu trời cũng trở nên mờ nhạt, đến cả vầng trăng cũng cô đơn lẻ bóng.
Cung phu nhân xuống kiệu ở cầu Bình An ở đầu đường Trường An, dẫn Cung Khanh và thị nữ hòa vào dòng người đi bộ đến Đăng Nguyệt lầu ở giữa phố. Trong nhã gian ở lầu hai, Hàn thị và Hướng Uyển Ngọc đã sớm đợi ở đó.
(Nhã gian: phòng dành cho thượng khách)
Hướng Đại Trụ đứng chờ ở cửa nhã gian, người đúng như tên, giống hệt một cái cột vừa to vừa thô. Cung Khanh từ nhỏ thường xuyên đến nhà ông ngoại nên nhìn hắn quen mắt không cảm thấy có gì là bất ngờ khϊếp đảm.
Bước vào nhã gian, Hàn thị đích thân đứng dậy chào đón, đối xử với mẹ con Cung phu nhân rất nhiệt tình.
Hướng Uyển Ngọc chúc Cung Khanh cát tường, tuy vậy vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Cung Khanh mỉm cười đáp lễ, trong lòng biết rõ biểu tỷ (chị họ) đang vô cùng ghen tức.
Lần này mình mà không giúp, tỷ ấy nhất định sẽ oán giận lắm đây, nhưng giúp rồi cũng chẳng hay ho gì, tỷ ấy không chỉ ghen tỵ vì mình thông minh hơn, mà còn cho rằng mình nhận lời giúp đỡ chẳng qua cũng chỉ để khoe khoang
Theo một nguồn dò la đáng tin cậy, đêm nay Độc Cô Đạc đeo một chiếc mặt nạ Thần Nông, đã bước vào nhã gian thứ tư trên tầng hai của Vãn hà lầu. Cho nên Hàn thị vừa nhìn thấy Cung Khanh liền đi thẳng vào vấn đề: “ Ta đã dặn dò Đại Trụ, bảo hắn kheo nhất là đứng phía dưới bên ngoài cửa sổ phòng của tiểu Hầu gia, để người trong phòng cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy các con” Vừa nói bà vừa đưa ra một chiếc mặt nạ vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, cười nói: “ Đây là mặt nạ của Uyển Ngọc, tất cả đều nhờ cậy vào cô cháu ngoại này.”
“ Cửu mẫu (mợ) khách khí rồi, Khanh nhi đương nhiên sẽ tận lực.” Cung Khanh nhận lấy mặt nạ, vừa nhìn đã biết giá trị không phải nhỏ. Trên mặt nạ vẽ một khuôn mặt mừng vui hớn hở, không nói đến những nét vẽ tinh xảo tài tình, mà chỉ riêng bông hoa mai kia dùng đá hồng ngọc điểm tô, giữa nhụy dát những sợi vàng mảnh nhỏ,dài ngắn khác nhau, cũng đủ làm chiếc mặt nạ trở nên vô cùng sinh động. Không chỉ thế, lông vũ trang trí ở trên thân chim hỉ tước chính là lấy từ lông của con chim khổng tước cắt tỉa thành. Xem ra cửu mẫu đã phải rất lưu tâm khổ tứ vì việc này.
Hướng Uyển Ngọc nói với thị nữ đứng sau lưng: “ Thanh Hoa, đeo mặt nạ cho tiểu thư”
Thanh Hoa hai tay đỡ mạt nạ, cẩn thận buộc thắt nút sợi dây phía sau gáy cho Cung Khanh
Sau khi tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Cung Khanh dẫn theo Thanh Hoa, Lam Nguyệt ra khỏi phòng. Hướng Đại Trụ dẫn theo hai tên gia đinh theo sát phía sau cùng đi xuống Vãn Hà lầu, cả đoàn lẫn trong biển người. Hướng Đại Trụ mắt nâu tóc xoăn, cao hơn đám đông một cái đầu trông rất nổi bật, tất cả mọi người đều ngoái nhìn hắn ta.
Hai tên tiểu nhị đứng trước cửa Vãn Hà lầu đang nhiệt tình mời khách qua lại.
Dưới mái hiên cong cong phía trước nhà treo rất nhiều đèn l*иg với các kiểu hình dáng, ánh sáng lung linh, hao văn đa dạng. Mọi người xúm quanh đó để xem đố đèn, vừa quan sát vừa suy đoán, bàn tán xôn xao.
“ Đố đèn của Vãn hà lầu năm sau khó hơn năm trước”
“ Nếu mà đố đèn dễ đoán thì tối nay để người ta chen chúc nhau sập cả Vãn hà lầu này à?”
Giải đó đèn chính là một trong những mánh khóe thu hút khách của tửu lầu này, chủ yếu là muốn thu hút sự chú ý của người khác, chứ không phải để người khác có thể dễ dàng giải được, cho nên trên những chiếc đèn chỉ viết câu đố mà không gợi ý là đố đồ vật hay đố chữ, rõ ràng muốn làm người xem có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Khách xem đố đèn cũng không phải thật lòng muốn giải được năm mươi câu đố để ăn một bữa tiệc miễn phí, mà câu nào giải được thì có chút hài lòng, còn câu nào không giải được thì tiêu sái rời đi. Vì vậy trước cửa Vãn Hà lầu tuy đông đúc náo nhiệt nhưng không hề có cảnh chen lấn, khách đến xem giống như dòng nước chảy, đến rồi đi, đi rồi đến.
Một nữ tử đeo mặt nạ chậm rãi bước lên, đứng thật lâu trước những câu đố đèn, nữ tử ấy mặc sơ mi màu hồng phấn suôn mềm, rất tự nhiên hoạt bát, eo thắt đai gấm màu quýt chín, bên trên thêu điểm vài đóa hoa mai màu trắng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, vừa nhìn đã toát ra vẻ nhẹ nhàng tươi sáng.
“ Đạp hoa quy lai điệp nhiễu tất, là Hương Phụ”
“ Độc tại dị hương vi dị khách, là Sinh Địa”
“ Linh lạc thành nê niễn tác trần, là phấn trầm hương”
Nữ tử một hơi giải liền ba câu đố, ngay cả ngừng nghỉ cũng chẳng có, giống như đọc sách trơn tru vậy, còn giọng nói nghe êm tai thú vị, dịu dàng uyển chuyển, mềm mại như chim oanh mới sinh rời khỏi tổ, khiến mọi người đều nhao nhao ghé mắt ngắm nhìn.
Hai tên tiểu nhị thốt lên kinh ngạc “ Ai da, tiểu thư tài cao rõ ràng đều giải đúng rồi”
Phía sau lập tức có người nói chen vào: “ Hóa ra là tên các vị thuốc, thảo nào chúng ta không giải được.”
“ Chúng ta không phải đại phu, làm sao có thể nghĩ ra được những thứ ấy.”
“ Tiểu thư nhà ta học sâu biết rộng” Hướng Đại Trụ đứng sau Cung Khanh lập tức đắc ý lên tiếng. Giọng nói của hắn cao vang the thé, lại còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “ tiểu thư”, lập tức người trong các nhã gian ở lầu hai đều thò đầu nhìn xuống.
Ở trong một gian phòng có vị trí đẹp nhất, không khí ấm áp như mùa xuân, có ba người ngồi bên chiếc bàn bát tiên kê cạnh cửa sổ. Đó là Hầu gia Độc Cô Đạc của phủ Định Viễn Hầu. Tả vệ tướng quân Nhạc Lỗi của Cấm vệ quân và Duệ vương Mộ Chiêu Luật.
( Bàn bát tiên: một kiểu bàn hình vuông to, mỗi phía ngồi được hai người)
Tiếng thán phục dưới lầu đã khiến cho Mộ Chiêu Luật đang ngồi sát cửa sổ phải đưa mắt nhìn xuống, đập vào mắt hắn là thân hình cao lớn vạm vỡ của Hướng Đại Trụ, ngoại hình mang đâm nét dị quốc của hắn ta thật nổi bật.
Hắn không kiềm chế được nhếch môi cười: “ Tiết Nhị, kia chẳng phải là quản gia nhà phu nhân của ngươi sao?”
“ Phụt….” một tiếng, bao nhiêu rượu trong mồm Đôc Cô Đạc đều phun ra hết.