Chương 47: Tình Thế Thăng Hoa, Hai Nước Giao Chiến

Trên bầu trời âm thanh chấn động không ngừng vang vọng khiến cho ba bóng người đang giao chiến đều khựng lại.

Sau khi Đại Ngụy Vương nhìn rõ được người đến, sắc mặt lập tức thay đổi, trầm giọng nói.

"Cổ Thiên Nguyên, đừng có phạm sai lầm, việc này không liên quan đến ngươi! !"

Đại Yến Vương liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý, thay vào đó lại đưa mắt nhìn Mục Thần Xuyên cách không xa, cúi đầu chắp tay.

"Mục tộc trưởng, nghe danh đã lâu."

Lúc này Mục Thần Xuyên cũng đã phát hiện hai tiểu tử thiên tài của Mục gia vẻ mặt đầy lo lắng đứng phía sau.

Hắn nghĩ thầm chắc hẳn bọn chúng chỉ trùng hợp đi ngang đây, chuẩn bị tiến đến Thánh thành tham gia Bách Triều Đại Chiến.

Mà bản thân hắn đối với Đại Yến Vương này vẫn có một chút thiện cảm.

Thế là Mục Thần Xuyên lập tức chắp tay đáp lại nói: "Yến Vương khách khí rồi."

"Không nghĩ đến lần đầu hai ta gặp nhau lại trong tình huống này nhưng hiện tại ta lại không nhàn rỗi, chờ ta diệt xong kẻ địch rồi hẵng bàn luận!"

Vừa dứt lời, ánh mắt Mục Thần Xuyên lạnh lẽo, định xoay người rời đi tiếp tục nghênh chiến!

"Mục tộc trưởng, khoan đã! Ngươi ta đều là người của Đại Yến, sao ta có thể đứng yên mặc kệ!"

"Ta chỉ hỏi một câu, ngươi có thể bỏ qua mọi ân oán hay không?"

Đại Yến Vương nghe thấy vậy, tinh thần chấn động.

Hắn đã nhận ra Mục Thần Xuyên hoàn toàn không sợ hãi, người này tin chắc bản thân có thể diệt sạch quân địch, cho dù gặp được hắn, cũng chưa hề cầu xin giúp đỡ!

Nếu hắn có thể kết giao với nhóm cường giả này thì chắc chắn sẽ mang lại hưng thịnh cho Đại Yến!

Có lẽ còn có thể xâm chiếm Đại Ngụy luôn không chừng!

"Thân Đồ thế gia dám mưu hại con cháu tộc ta, thề không chết không ngừng!"

Mục Thần Xuyên lời ít ý nhiều đáp.

"Tốt!"

Đại Yến Vương hét lớn một tiếng, trong mắt rực rỡ ánh sáng. Chỉ trong thoáng chốc, uy áp khủng bố của cường giả Động Thiên tầng năm từ trong thân thể hắn bạo phát.



Dưới lực lượng ý niệm, Động Thiên cảnh toàn bộ bộc phát, xem chừng là muốn dốc toàn lực liều mạng một phen!

“Cổ Thiên Nguyên, ngươi mà cũng dám nhúng tay vào việc của tộc ta sao? Ngươi không sợ Đại Yến đến đây là chấm dứt?”

Âm thanh của Vân Trung Chân Quân lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập hận thù, bây giờ hắn chỉ muốn đồng quy vô tận với Đại Yến Vương.

Sao có thể không hận, Vân Trung Chân Quân tận mắt chứng kiến hậu bối mà mình yêu thích nhất chết thảm trước mặt hắn.

Thù này không báo, còn làm Nhân Tổ cái gì!

"Ha ha, Cổ Thiên Nguyên ta tung hoành thiên hạ suốt ba trăm năm, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám dọa ta?"

"Muốn đánh thì đến đây!"

Đại Yến Vương tràn đầy nhiệt huyết, hào khí ngút trời, phi thân gia nhập vào trận chiến!

Thoáng chốc, tứ đại Chân Quân đã bắt đầu tung chiêu, thế cục vô cùng hỗn loạn.

Không khí rung động không ngừng, năng lượng phát ra mang theo uy áp khủng bố, khí thế hung mãnh dị thường.

Trong cơ thể Mục Thần Xuyên là nguồn thần lực vô biên, tựa như ngọn sóng trùng trùng điệp điệp, vô cùng mãnh liệt, mỗi một chiêu tung ra đều mang theo thần lực mênh mông tựa như mỗi đòn đều có thể phá vạn pháp trận.

Bên kia chiến lực của Đại Yến Vương cũng không hề tầm thường, tu vi thậm chí còn cao hơn đối thủ hai tiểu cảnh giới, chỉ mới giao chiến mấy hiệp đã đánh cho kẻ địch liên tục lùi bước, vô lực tránh né!

"Ầm ầm!"

"Ầm ầm!"

Ánh mắt mọi người lập tức bị âm thanh này hấp dẫn đến trận chiến của các vị Chân Nhân.

Toàn thân Mục Vô Song đen tuyền từng bước tiến lên, sát ý lạnh lẽo bao phủ khắp người hắn, tựa như sát thần giáng thế, lưỡi đao nhắm thẳng về phía Hoàng thành Đại Ngụy!

Mục Nguyệt Dao bên kia chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý đồ của hắn, khẽ cau mày, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, theo sát phía sau.

Vài giây sau, bên trong Đại Ngụy Hoàng Triều truyền ra âm thanh chiến đấu, nghe mà kinh người.

Sát ý bao trùm khiến vô số tu sĩ như rơi xuống Địa Ngục A Tì, run rẩy không ngừng!

Lập tức, một vầng sáng minh nguyệt từ đường chân trời dần dần bay lên, đến giữa không trung thì dừng lại, phóng ra vô số tia sáng chói mắt xuyên thủng không ít người của Hoàng tộc.

"Rất quyết đoán!"

Cho dù ngạo khí như Cổ Kiếm Ca, cũng không thể không sợ hãi thán phục, hai thiên tài Mục gia này sát phạt quyết đoán, đây không phải là điều ai cũng có thể làm được!



Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, trong chốc lát đã ra quyết định.

Một khi phụ hoàng đã ra tay, tức là đã kết thù với Đại Ngụy Vương Triều.

Thay vì ngồi đây chờ chết, chi bằng chủ động xuất kích!

Tay hắn lập tức bấm ra một ấn quyết phức tạp, giương về phía trên bầu trời, ánh sáng lấp lánh rực rỡ nhanh chóng xuất hiện, hội tụ thành một chữ "Yến" to lớn!

"Ngươi điên rồi! Ngươi muốn cho hai nước trực tiếp khai chiến sao?"

Cổ Hoằng Ngạn nhìn lên không trung, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại. Bản thân hắn là người trong Hoàng thất, đương nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa gì.

Đây là bí thuật để triệu tập cường giả của đế quốc hay còn gọi là Triệu Quốc Lệnh, một khi thi triển, tất cả tu sĩ Hoàng gia đều sẽ thấy được, lập tức lao về hướng này.

Trừ phi là đứng trước nguy cơ bị xâm chiếm, nếu không thì không được tùy tiện sử dụng.

"Hai nước khai chiến, không phải đã bắt đầu từ lâu ư?"

"Suy ngẫm cho kỹ đi, tại sao Triệu Quốc Lệnh lại nằm trong tay bản Hoàng tử!"

"Đúng là đệ đệ ngu xuẩn của ta!"

Vừa dứt lời, đại hoàng tử Cổ Kiếm Ca phi vυ"t đi, đáp xuống Hoàng thành, vung tay chém gϊếŧ hàng loạt tu sĩ của Đại Ngụy Vương Triều.

Trong thành, tiếng binh khí vang lên không ngớt, dân chúng kêu rên thảm thiết khắp nơi!

Đại Yến Vương đang chiến đấu quyết liệt nhìn thấy một màn này, khóe miệng lộ nụ cười, không ngừng thôi thúc pháp bảo Động Thiên, toàn lực tấn công!

Máu từ khóa miệng Đại Ngụy Vương rỉ ra, chật vật lùi lại.

Đến lúc hắn nhìn thấy hiện tượng trên bầu trời, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

"Cổ Thiên Nguyên, ngươi muốn chiếm đoạt Đại Ngụy ta?"

"Ta đúng là có ý này." Trong ánh mắt của Đại Yến Vương là dã tâm bừng bừng.

Đây chính là cơ nghiệp trăm ngàn năm mà tổ tông Đại Ngụy truyền lại, không thể mất được. Nếu có địch xâm chiếm, thì chỉ có thể liều chết nghênh chiến!

Vẻ mặt Đại Ngụy Vương điên cuồng, ngửa đầu cười lớn, đột nhiên tay hắn xuất hiện một khối lệnh bài đỏ ngòm, dùng sức bóp nát.

"Tốt!"