Chương 41: Năm Người Đứng Đầu, Trở Về Gia Tộc

Đại Yến Vương đọc xong thứ tự liền nhìn về Mục Nguyệt Dao với ánh mắt tán thưởng. Cũng không vì người đạt hạng nhất không phải trong Hoàng tộc mà thất vọng hay tức giận.

Có thể nhìn ra khí phách l*иg dạ của bậc Hoàng giả không phải tầm thường.

“Hạng nhì, Mục Vô Song, 1020 điểm.”

Âm thanh công bố thứ hạng vừa dứt, đám tu sĩ lập tức bị chấn kinh, sôi trào.

Mục Nguyệt Dao có thể đạt hạng nhất cũng không ngoài dự liệu của đám người. Dù sao nàng cũng là người có thực lực mạnh nhất trong lần tiến vào Thiên Nguyên Bí Cảnh này. Chỉ là có chút ngạc nhiên với điểm tích luỹ của nàng mà thôi.

Nhưng Mục Vô Song không giống vậy!

Hắn vậy mà có thể lấy tu vi Nguyên Đan tầng tám nghiền ép một đám tu sĩ Tử Phủ cảnh, đứng hàng thứ hai. Thật khó bề tưởng tượng sao hắn lại làm được điều này.

“Nói như vậy chẳng lẽ từ lúc bước vào đại trận, hắn vẫn luôn chém gϊếŧ, gϊếŧ liên tiếp ba tháng?”

Có không ít tu sĩ âm thầm suy đoán trong lòng. Chỉ có như thế mới có thể lấy điểm tích lũy của linh thân yêu thú Nguyên Đan đuổi kịp với Tử Phủ cảnh.

Nếu thật là vậy thì nghị lực của hắn cũng quá kinh người rồi, đã có ý chí lăng vân vô địch của chí cường giả.

Trái lại Mục Vô Song đang đứng bên cạnh đối mặt với từng ánh mắt quái dị lại không chút để ý nào, thần sắc hắn vẫn thong dong như cũ, không nói một lời.

Cả người tản ra khí chất vô cùng lạnh lẽo tựa như một thanh tuyệt thế thần binh vừa ra khỏi vỏ, hàn ý bức người. Trong thân thể hắn vô tình tản ý uy thế khủng bố của cường giả Tử Phủ cảnh làm cho vô số người ghé mắt, kiêng kỵ.

Nhưng kết quả như vậy lại để cho sắc mặt của Đại hoàng tử Cổ Kiếm Ca có chút khó coi. Tuy trong lòng hắn đã có chuẩn bị không đạt được hạng đầu, nhưng không ngờ ngoại trừ vị thần nữ kia của Mục gia lại còn có người có năng lực áp chế trên mình. Điều này để cho hắn có chút khó mà chấp nhận.

“Hạng ba, Cổ Kiếm Ca, 895 điểm.”



“…”

“Hạng tư, Cổ Hoằng Ngạn, 856 điểm.”

“Hạng năm, Phương Chỉ Tinh, 675 điểm.”

“Được rồi, đây là danh sách năm hạng đầu của Thiên Nguyên Bí Cảnh lần này, bọn hắn sẽ đại biểu Đại Yến Vương Triều ta tham gia Bách Triều Đại Chiến. Những người còn lại nếu như không có việc gì thì có thể đi về.”

Đại Yến Vương vừa nói xong, trên mặt không ít tu sĩ hiện lên vẻ ảm đạm, cười khổ lắc đầu.

Mặc dù nói tham gia Bách Triều Đại Chiến thì cũng chưa chắc chắn sẽ được thế lực cường đại để mắt đến, nhưng cũng có thể hoặc ít hoặc nhiều mở mang kiến thức về thế giới bên ngoài.

Không đoạt được danh ngạch lần này quả thật là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi trong đời. Nhưng bọn hắn cũng không thể làm gì khác, chỉ đành không cam lòng yên lặng rời đi.

“Mục Lãng tộc huynh, vì cớ gì ngươi không tham gia Bách Triều Đại Chiến?” Mục Nguyệt Dao cau mày, nhẹ giọng hỏi.

Dưới cái nhìn của nàng, tư chất của Mục Lãng cũng không yếu hơn nàng bao nhiêu. Vậy nên khi biết thứ hạng của hắn rơi ra khỏi năm ghế đầu càng khiến cho nàng ngoài ý muốn.

Ngoại trừ cố tình thì suy đi ngẫm lại cũng không còn khả năng nào khác.

“Ồ, có sao?”

Khoé miệng Mục Lãng nhếch lên ý cười phóng đãng bất kham, khoát tay áo nói: “Ta không thể so với hai tên yêu nghiệt các ngươi, tài nghệ không bằng người mà thôi, không còn cách khác.”

Nghe xong lời nói khẩu thị tâm phi như vậy cho dù Mục Vô Song đang đứng yên một bên cũng khẽ nhíu mày, hiện rõ vẻ không tin.

“Nói năng bậy bạ, suốt ngày làm những chuyện khiến người khác khó hiểu.” Mục Nguyệt Dao tức giận, lườm hắn một cái.

Mục Lãng nghe vậy bất đắc dĩ nhún vai, cũng không nhiều lời.



Thật ra, đây cũng là kết quả sau một hồi suy đi nghĩ lại của hắn, dù sao bàn tay vàng của hắn cũng quá kỳ ba.

Trang X trong Đại Yến Vương Triều còn được, nếu gây ra chuyện thật thì còn có Tộc trưởng bảo kê. Nhưng nếu như hắn đi tham gia Bách Triều Đại Chiến được vạn chúng chú mục, lỡ như gia nhập vào Thánh địa hoặc Hoàng Triều gì đó thì cũng không thể tuỳ tâm sở dục được như bây giờ..

Lỡ như ngày nào đó gặp xui xẻo, trêu chọc trúng đại nhân vật có bối cảnh khủng bố nào đó từ đó mất cái mạng nhỏ. Loại làm ăn lỗ vốn như vậy, hắn mới không thèm.

Yên ổn đi theo bên cạnh Tộc trưởng mới là phương thức thăng cấp vững vàng nhất!

Việc đến nước này, Mục Nguyệt Dao và Mục Vô Song cũng không hỏi nhiều. Chỉ có thể nói mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu.

Không bao lâu sau, một âm thanh dễ nghe truyền đến từ phương xa.

Cổ Linh Lung liên bộ nên bước, chậm rãi mà tới, chấp tay cười khẽ về hướng hai người.

“Mời hai vị thiên kiêu trúng tuyển của Mục gia đi theo ta. Hai vị sẽ nghỉ ngơi ở Hoàng đô một ngày, ngày mai đích thân phụ hoàng ta sẽ hộ tống các ngươi đi đến Thánh thành tham dự Bách Triều Đại Chiến.”

“Làm phiền.”

Mục Vô Song, Mục Nguyệt Dao gật đầu một cái, sau khi cáo biệt với Mục Lãng liền đi theo sau Cổ Linh Lung tiến về Hoàng thành.

Đợi sau khi mấy người kia đi khỏi, Mục Lãng thổi một tiếng huýt sáo vang dội hướng về bầu trời.

Thiên Yên Linh Thứu vỗ mạnh lông vũ, nghe tiếng mà tới, chầm chậm đáp xuống trên đất liền.

Hắn xoay mình một cái, vỗ về đầu chim to lớn: “Đi thôi, đi về nhà”

Trong đôi đồng tử của Thiên Yên Linh Thứu lấp loé ánh sáng linh động lộng lẫy, hiển nhiên đã có linh trí không thấp.