Chương 38: Ta Muốn Rời Khỏi Lãng Lãng Sơn

Mọi người ở đây đều nghe được vẻ không vui trong giọng nói của Mục Nguyệt Dao, đều chột dạ cúi đầu.

Trái lại Mục Lãng vẫn duy trì dáng dấp không thèm để ý như cũ.

Chỉ thấy hắn vung tay lên, nói: “Các vị đạo hữu không cần để ý đến nàng, chúng ta lên đường, cứ theo sau ta là được.”

“…”

Trong nhất thời làm cho mọi người im lặng, càng thêm cảm động. Mục Lãng vì che chở những người có thực lực yếu kém như bọn họ mà chịu đắc tội với thiên kiêu đồng tộc.

Còn giả bộ như không thèm để ý.

Đây là thiện lương bực nào?

Lòng dạ lớn như thế nào cơ chứ?

Không khỏi làm cho đám người càng thêm kính trọng, âm thầm nhớ kỹ phần nhân tình này.

Nhìn toàn cục, hơn mấy chục vị tu sĩ của Đại Yến Vương Triều đã chia thành mấy đội ngũ lớn nhỏ, thăm dò về hướng chỗ sâu của bí cảnh.

Rất nhanh có từng đợt chiến đấu kịch liệt bạo phát ra khắp nơi.

Chỉ cần linh thân yêu thú vẫn lạc, năng lượng sẽ truyền vào trong cơ thể của tu sĩ.

Nhưng mà sau khi tiêu diệt một hai đầu linh thân yêu thú, một ít tu sĩ đã phát hiện ra một chuyện.

Mỗi khi một tiểu đội hợp lực vây gϊếŧ yêu thú thì năng lượng cũng sẽ không phân phối đều. Mà chỉ truyền cho người thi triển một kích trí mạng cuối cùng mà thôi.

Tình huống như vậy khiến cho đệ tử của một vài gia tộc, tông môn dần dần chia rẽ, tan rã trong không vui.

Cũng có một ít tu sĩ suy đi nghĩ lại, quyết định thay phiên chém gϊếŧ nhưng cách này cũng không có tác dụng gì mấy.

Dù sao đây chỉ đều là linh thân có chiến lực của yêu thú, không phải thân thể bằng máu thịt gì. Ai biết được lúc nào nó sẽ tiêu tán chết bất đắc kỳ tử chứ.



Nhưng vì tăng thêm tỉ lệ sinh tồn, bọn hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.

Trái lại một bên khác, Mục Vô Sinh đang chém gϊếŧ một đầu linh thân yêu thú Nguyên Đan tầng chín. Mặc dù đầu yêu thú này có thực lực cao hơn hắn một tầng nhưng Mục Vô Song vẫn không rơi xuống thế hạ phong chút nào.

Trường đao tản ra hàn ý đáng sợ trong tay hắn vung vẩy không ngừng, góc độ xảo quyệt tàn nhẫn, mỗi đao chém xuống đều chém rớt vô số điểm sáng trắng muốt, đánh cho linh thân yêu thú kia trọng thương.

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy đều được hắn đổi từ không biết bao nhiêu lần sống sót từ trong tuyệt cảnh, chiến đấu đẫm máu mà có được.

Đối với hắn chuyện vượt cấp khiêu chiến cũng không quá khó.

Rất nhanh, đầu linh thân yêu thú đang chiến đấu cùng với Mục Vô Song kia đã bị uy lực mạnh mẽ của võ kỹ đánh trúng, phát ra một tiếng ầm vang mà sụp đổ giữa thiên địa.

Bất chợt một luồng năng lượng mắt trần có thể thấy điên cuồng tràn vào thân thể hắn.

Ánh mắt Mục Vô Song vui vẻ, linh khí vốn trì trệ đã lâu đột nhiên tăng lên liên tục, trong khoảnh khắc đã đột phá!

Đạt tới giai đoạn Nguyên Đan tầng chín.

Cùng lúc đó, lệnh bài treo bên hông hắn cũng đột nhiên sáng lên, hiện ra một con số.

Mục Vô Song liếc nhìn lệnh bài liền hiểu rõ.

Linh thân yêu thú càng mạnh thì điểm tích luỹ càng nhiều. Lập tức, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn hiện lên vẻ khát máu, du͙© vọиɠ muốn trở nên cường đại càng thêm cấp bách, hắn nhấc lên trường đao liền cực tốc lao về phía trước.



Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã hơn một tháng.

Trong một toà đại điện vàng son lộng lẫy, ánh mắt của Đại Yến Vương rủ xuống, nhìn về mấy chục viên lệnh bài màu tím đang được trưng bày trong điện.

Trong đó có bảy cái màu sắc ảm đạm, mất đi ánh sáng. Như vậy chứng minh đã có bảy người mất mạng trong bí cảnh.

Mà trên mặt của hắn cũng không biểu lộ cái gì, ánh mắt nhìn về một nơi khác.



Không ngoài dự liệu của hắn, người có điểm tích luỹ cao nhất hiện tại chính là vị thiên kiêu phái nữ Tử Phủ tầng ba kia của Mục gia, Mục Nguyệt Dao.

Kế tiếp là Đại hoàng tử, Cổ Kiếm Ca.

Mà người đứng hàng thứ ba lại để hắn kinh ngạc, chính là Mục Vô Song Nguyên Đan tầng tám.

“Người này không đơn giản, chiến lực rất không tầm thường.”

Đại Yến Vương âm thầm suy nghĩ.

Dù sao chênh lệch giữa điểm tích luỹ khi chém gϊếŧ linh thân yêu thú Nguyên Đan tầng chín và Tử Phủ là rất lớn. Mà người này có thể đứng hàng thứ ba, bỏ qua Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử thậm chí là Mục Lãng Tử Phủ tầng hai kia cũng đã đủ để chứng minh sự bất phàm của hắn, không chừng còn đã bước vào cảnh giới Tử Phủ.

Tiếp sau đó, xếp hạng thứ tư là Tam hoàng tử, thứ năm là Tứ hoàng tử.

Về phần thứ hạng của Mục Lãng cũng không phải rất cao, thậm chí còn bị một ít Nguyên Đan cảnh vượt qua, đứng hàng thứ tám.

Điều này khiến cho Đại Yến Vương sinh lòng nghi ngờ, nhưng hắn cũng không thèm để ý quá nhiều, dù sao thời gian bí cảnh kết thúc còn tận hai tháng, ai cũng không nói chắc được xếp hạng cuối cùng sẽ như thế nào.

Mà giờ khắc này, trong Thiên Nguyên Bí Cảnh.

Khoảng thời gian này đối với hơn ba mươi tên tu sĩ còn sống cũng không tốt lắm. Mỗi ngày nếu không phải trị thương thì chính là đang trên đường chém gϊếŧ linh thân yêu thú.

Loại ban thưởng phong phú như vậy mang lại lợi ích to lớn cho tất cả mọi người, giúp bọn hắn mạnh lên.

Trái lại Mục Lãng có thể nói là nhàn nhã nhất trong đây. Hắn chiếm cứ một ngọn núi hoang làm cứ địa, mỗi ngày mang theo hơn mười tên tu sĩ ra ngoài tìm linh thân yêu thú.

Nếu gặp phải linh thân yêu thú Tử Phủ cảnh thì gϊếŧ chết, không gặp thì kiếm cơ hội trang X, thực lực tiến bộ một cách khủng bố.

Hắn cũng đặt một cái tên dễ nghe cho ngọn núi hoang kia, tên là Lãng Lãng Sơn.

Vào lúc ban đêm, một tên tu sĩ do dự nữa ngày, sau cùng cũng lấy hết dũng khí đi đến trước mặt hắn, ấp úng nói.

“Lãng… Lãng ca, ta muốn rời khỏi Lãng Lãng Sơn. Tuy theo Lãng ca rất tốt nhưng ba tháng này trốn ở Lãng Lãng Sơn cũng quá buồn chán.”