Lăng Kỳ Hàn vừa vào phòng ngủ, đột nhiên nàng cảm thấy cả người bị rút hết sức lưc. Lão già chết tiệt! Trong tiên đan có thực cốt hoàn!!! Viên hoàn này nếu uống vào sẽ tạm thời mất thần lực trong một canh giờ, không những vậy còn bị mất sức. Lão già đáng ghét a, lão đợi đấy ta nhất định sẽ cắt tỉa hết đám râu trắng của lão, dệt thành dây để buộc đuôi ngựa hừ hừ. Thái Thượng Lão Quân ở trên thiên giới tự nhiên hắt- xì, thầm nghĩ " sao không có tuyết mà run vậy trời". Lăng Kỳ Hàn ngồi xếp trên giường để vận khí khôi phục thần lực một cách nhanh nhất, đồng thời tạo cách giới cho người khác không tới gần.
Khi Hoàng Liên Hạo vào nàng cũng biết, nhưng thần lực mới hồi phục được 2/3 còn phải đợi một khắc nữa.
Hoàng Liên Hạo càng tiến lại gần trái tim càng đập manh. Du͙© vọиɠ trong người lúc trước còn kiềm chế, giờ đây đã bùng nổ. Hằn lao về phía nàng nhưng bị đẩy ra. Bỗng nhiên cô gái trên giường mở mắt, đôi mắt trong suốt tựa như hồ thu, mang nét lạnh nhạt, trong mắt xẹt qua tia sáng. Nhìn cảnh như vậy càng khiến hắn mê man . Đôi mắt kia hắn cũng đã nhìn thấy ở đâu đó, rất quen, giống như đã được khắc sâu vào xương tủy, tựa như vạn năm trước hắn từng gặp qua. Nhìn vào sâu đôi mắt ấy, lòng hắn như bị cào xé, nỗi đau rứt ruột, một nỗi hối hận nảy sinh, hắn muốn tìm nguyên nhân nhưng không thấy, muốn bắt lấy điều gì trong đầu nhưng nó chạy rất nhanh. Không tự chủ, miệng mấp máy hắn thốt ra một cái tên:
-Hàn Lăng!!?
Trong khi Hoàng Liên Hạo đang chìm sâu vào suy nghĩ của mình thì Lăng Kỳ Hàn đang đánh giá hắn. Người này mặc y phục màu đen, quần áo không chỉnh tề nhưng làm cho hắn lại mang vẻ mê người, khuôn mặt vì chịu đựng du͙© vọиɠ mà đỏ ửng, mồ hôi làm tóc hắn có chút ẩm, một vài sợ xõa trên vai hắn, trông hắn càng mê người rõ ràng là yêu nghiệt. Nhìn vào đôi mắt kia có cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có đau lòng , có nhu tình còn có... hối hận. Nhiều cảm xúc như vậy, vì nguyên nhân gì? Nàng có thể chắc chắn, nàng chưa từng gặp qua hắn, nhưng lại không tự chủ mà bài xích hắn.( Hàn: hạo ca chị ghét anh rồi, chúa phù hộ cho anh vượt qua ải của chị amen ^_^). Việc nàng chắc chắn mình chưa gặp người này bao giờ, vì nàng thấy xung quanh hắn có đế vương khí. Nhìn hắn chịu đựng du͙© vọиɠ nàng vận khí bắn cho hắn một viên thuốc.
Hoàng Liên Hạo không phòng bị nuốt xuống, lúc hoàn hồn liền lạnh lùng nói:
-Hàn Lăng, ngươi cho ta uống cái gì. Muốn chết!
Lăng Kỳ Hàn nhíu mày, Hàn Lăng không phải tên nàng, nàng nói:
- Ta không phải tên Hàn Lăng, viên thuốc ta cho ngươi uống là giải dược. - Hừ tốn tiên đan của ta, đã cho đồ tốt mà còn không biết điều.
Hoàng Liên Hạo nghe vậy cũng không buông lỏng, là đế vương không cho phép hắn tự tiện tin người (H: anh về sau sẽ hối hận vì không tin chị*gật đầu*;Hạo: *đập bàn* sao không nói sớm; Kỳ Hàn:*liếc xéo* tự làm tự chịu; hạo: oan uổng a.). Hắn không suy nghĩ nói:
- Vậy ngươi tên gì?
Lăng Kỳ Hàn thấy thần lực cũng đã khôi phục được gần hết, liền không nghĩ ngợi bay ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một cái tên:
-Lăng Kỳ Hàn.
Hoàng Liên Hạo ngạc nhiên, người này là ai mà có thân thủ linh hoạt như vậy. Nhưng, hắn sẽ làm tất cả để nàng là người của hắn, là nhất quốc chi hậu của Hoàng Liên Quốc. Lăng Kỳ Hàn, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại.
Hôm nay là ngày đầy tháng của Nhị hoàng tử - Mộ Dung Thanh Ly. Cả nước vui mừng tung hoa. Trong hoàng cung, xứ thần các nước đều đến chúc mừng Mộ Dung Đế. Ngoài điện, thái giám hô lên:
- Hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử đến.
Tất cả quan văn, quan võ, xứ thần các nước đều đồng loạt quỳ xuống, hô lên:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
Mộ Dung Đế phất tay, nói:
- Bình thân.- Rồi dìu Minh Lan đến chỗ ngồi.
Đột nhiên, cửa sân Kính Thiên, thái giám bỗng nói:
- Hạo Đế cùng Thất vương gia của Hoàng Liên Quốc đến.
Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, chỉ thấy đi đầu là nam tử mặc hắc bào, gương mặt lãnh khốc, đôi mắt chim ưng, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất vương tôn quý tộc. Đằng sau là nam tử bận bạch y, khuôn mặt trẻ con, mọi động tác đều tỏ ra nét tao nhã lịch sự. Toàn cảnh khiến cho mọi người không khỏi hút một trận khí lạnh. Thật là những nam tử xuất chúng. Những người ở đây đều nghe tiểu sử của vị hoàng đế này. 15 tuổi đã lãnh binh bình định nội chiến trong nước, lên ngôi hoàng đế khi tuổi còn rất nhỏ, 18 tuổi đánh tan ngoại bang bảo vệ bờ cõi, tất cả người trong hoàng tộc đều đã bị vị này gϊếŧ chết, giờ chỉ còn Bắc Vương - Hoàng Liên Phong, là huynh đệ ruột thịt được hắn dung túng. Nhưng đáng tiếc a, vị quốc chủ Hoàng Liên Quốc này đến nay vẫn chưa lập hậu, còn nghe người ta nói hắn đoạn tụ nha. Nói chung xung quanh có rất nhiều lời bàn tán, mà Hoàng Liên Hạo không nghe. Hoàng Liên Hạo cùng Hoàng Liên Phong tiến vào giữa điện, đứng thẳng dõng dạc nói:
- Hôm nay là ngày vui của quý quốc, trẫm có một cây tuyết liên tử làm quà tặng cho Mộ Dung Đế, mong không chê.
Mộ Dung Mộc Lâm ngồi ở phía trên cũng nở nụ cười, nói:
- Hạo Đế quá lời. Xin mời Hạo Đế thượng tọa. Mọi người khai tiệc.
Vừa dứt lời mọi người đều tung ca, xem hát, uống rượu, trò chuyện. Các cô nương không ngừng ném mị nhãn về phía Mộ Dung Mộc Lâm, Hoàng Liên Hạo cùng với tiểu hồ ly Hoàng Liên Phong.
Bỗng nhiên như xa, như gần vọng lại tiếng nói:
- Hôm nay hài tử tròn tháng, ta sao không đến góp vui đây.
Mộ Dung Mộc Lâm và Minh Lan vừa nghe liền biết người nói là ai. Mộ Dung Mộc Lâm không khỏi buồn bực, cái người này muốn cướp lão bà của hắn đi nha. Nhưng Minh Lan lại rất vui vẻ, có chủ nhân ở đây thì an toàn của Ly Nhi có thể đảm bảo rồi. Trong đầu nàng đột nhiên vang lên tiếng nói "Ta không muốn lộ thân phận, cứ bảo ta là tỷ tỷ của ngươi là được", thì ra chủ nhân sử dụng thiên lý truyền âm. Minh Lan quay sang Mộ Dung Mộc Lâm lắc đầu ý bảo không sao.
Hoàng Liên Hạo đang muốn suy đoán người đến là ai thì thấy vòng tay của mình có động tĩnh, hắn liền biết Long Dực đang sợ, mà hắn sợ cái gì chứ, nên hắn liền dùng thần trí nói chuyện với Long Dực. Long Dực không dám nói thân phận của Lăng Kỳ Hàn cho Hoàng Liên Hạo biết, hắn sợ Liên Hoa Thánh Đế người người kính sợ này sẽ xử đẹp hắn a, chính vì vậy hắn chỉ nói cho Hoàng Liên Hạo biết là không nên đắc tội với cô nãi nãi này.
Nhớ khi Liên Hoa Thánh Đế thu phục Long Ngân!!! Ôi mẹ ơi!!! Thật khiến cho loài rồng của hắn phải rùng mình, không xem rõ cuộc chiến nhưng nhìn kết cục thảm hại của Long Ngân là biết? Sặc!!! Làn da nhẵn nhụi như da ông cá trê, ặc không còn dù chỉ là một cái vảy, bộ râu oai phong hồi nào giờ cắt tỉa phải nói là... quá ấn tượng!!! Cá trạch vùng biển a!!!
Nghe tiếng nói không ai bảo ai, tất cả đều nhìn lên bầu trời xanh thằm. Chỉ thấy một bóng dáng màu trắng của nữ tử . Nàng từ từ hạ xuống, bạch y tung bay, dung nhan mờ ảo, chỉ thấy đóa hồng liên tỏa sáng đằng sau nốt chu sa.
Một tuyệt sắc khiến toàn trường hút một đợt không khí. Đẹp!!Quá đẹp!!! Mẹ nó !! Đây có phải tiên nữ không vậy? Đây là câu hỏi của hầu hết mọi người ở đây. Hoàng Liên Hạo ngạc nhiên, là nàng!! Đúng là nàng!!!
Quân lính muốn lên bao vây Lăng Kỳ Hàn, nhưng Mộ Dung Mộc Lâm đã phất tay ý bảo không cần. Lăng Kỳ Hàn tiến lên giữa điện, không sợ hãi, không xiểm nịnh, nói:
- Hôm nay là ngày vui của các ngươi, ta không có quà to lớn gì để tặng, thôi đành có mòn quà nhỏ, mong các ngươi không chê.
Nói xong nàng phất tay, trên trời xuất hiện hai vị tiên tử lần lượt hạ xuống, hai người này mặc hai bộ y phục là tử y và hồng y. Nữ tử hồng y lấy ra một chiếc hộp , mở ra là mười viên hoàn lộ gì đó tỏa sáng, trong đây chỉ có Long Dực và Minh Lan là biết đó là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân. Tử y nữ tử dâng lên một vò rượu, không nhanh, không chậm, nói:
- Rượu uyên ương tặng người có tình.- Nói xong hai nàng bay đi biến mất qua làn mây.
Minh Lan ngạc nhiên!!! Chủ nhân a!!! Ngay cả rượu uyên ương người cũng có thể lấy, Lan Nhi phục người sát đất. Rượu uyên ương là rượu quý của Nguyệt Đại Lão đương gia, được làm từ đậu tương tư, dâu đỏ, hoa thơm, đợi lên men sẽ đem ra ánh trăng vào ngày 15 lúc canh 3 để cho rượu hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, của ánh trăng. Rượu này để làm cho tình cảm của những người tâm đầu ý hợp thêm nồng nàn, thắm thiết. Ngay cả Thiên Đế còn không thể tự tiện uống. Chủ nhân a!!! Người quá bưu hãn rồi!!
Mộ Dung Mộc Lâm cùng những người còn lại nhìn những món quà này, không biết nó là gì nhưng một điều chắc chắn: "Nó vô cùng quý giá."
Mộ Dung Mộc Lâm phất tay, cung nữ biết điều mang ghế cho Lăng Kỳ Hàn.
- Đa tạ Lăng cô nương có lòng. Trẫm rất vui, nhưng tất cả thứ đó cũng không sánh bằng hoàng hậu của trẫm!- Những cái này dù sao cũng không thể so sánh với Lan Nhi của ta! hừ! Vừa nghĩ hắn càng ôm chặt Minh Lan hơn.
Lăng Kỳ Hàn nghe thế cũng không tức giận. Những thứ này đối với nàng cũng không quan trọng, tất cả đều là tiện tay lấy đi. Tiên đan thì là đồ ăn vặt của nàng còn rượu, khụ, khụ,...cái này thì là nước rửa tay cho mát. Thái Thượng Lão Quân cùng Nguyệt Lão mà biết chuyện này chắc tức hộc máu mất. Azz... nàng vẫn rất từ bi mà nên... không nói cho họ biết để họ tình cờ biết sẽ có đả kích lớn hơn! Hắc!Hắc! Lăng Kỳ Hàn phất tay áo ngồi xuống, không trả lời Mộ Dung Mộc Lâm, chỉ cho hắn ánh mắt, ý nói" có bản lĩnh thì cứ việc, không có thì ngoan ngoãn buông tay" làm cho Mộ Dung Mộc Lâm chút nữa không giữ nổi bình tĩnh. Đột nhiên Lăng Kỳ Hàn từ ghế ngồi nhìn lên chỗ Mộ Dung Thanh Ly thì giật mình" là linh thai", bóng dáng phi lên ôm lấy Mộ Dung Thanh Ly đồng thời xoay người đá vào khoảng không, giữa sân đột nhiên xuất hiện một tên đạo sĩ, tên này vừa ngã xuống liền phun một hậm máu, mọi người chưa hiểu tình hình liền nghe thấy một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ngươi thật to gan dám cướp người trước mặt ta, muốn có cốt tiên thì tự tu luyện không nên sát hại linh thai, dù có được linh thai, ăn được nó thì sao? Ngươi cũng sẽ biến thành ma! Vì vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn về gặp lão già tóc xoăn ( ý nói Phật tổ ).
Lời nói vừa dứt, bóng dáng tung bay, trong miệng niệm chú, ngón tay phát lực, bảy sắc cầu vồng hướng về người nằm trên mặt đất đánh tới. Chỉ thấy hắn trợn mắt một cái, tắt thở. Tưởng mọi chuyện đã hết, bỗng nhiên Lăng Kỳ Hàn phun ra một hậm máu, cả người ngã quỵ trên mặt đất, cười tự giễu:
- Thì ra ta vẫn coi thường kẻ địch, định tâm chú, hahahaha.
Lăng Kỳ Hàn hướng lên trời cười to rồi ngất. Một vầng sáng làm mọi người chói mắt phải nheo mắt lại, khi hoàn hồn thì đã không thấy Lăng Kỳ Hàn đâu chỉ còn Mộ Dung Thanh Ly đã được phá hủy cốt tiên, nằm giữa sân. Minh Lan tưởng chủ nhân có an bài nên không nghĩ ngợi về Lăng Kỳ Hàn chỉ chăm chú vào Mộ Dung Thanh Ly.
Khi Lăng Kỳ Hàn tỉnh dậy cũng là mười ngày sau. Trong đấu rỗng không, toàn thân đau nhức, chỉ thấy nàng đang nằm trên giường băng. Nàng vận khí, một khắc sau toàn thân linh hoạt, sảng khoái.
Hoàng Liên Hạo tiến vào thấy Lăng Kỳ Hàn như vậy cảm thấy ngạc nhiên, sau đó nói:
- Hàn Nhi, đã tỉnh sao?
Lăng Kỳ Hàn nhìn người trước mặt khó hiểu, Hàn Nhi tên nàng chăng? Vẫn lạnh nhạt nàng nói:
- Ngươi là ai? Ta là ai? Ta và ngươi biết nhau sao?
Hoàng Liên Hạo biết Lăng Kỳ Hàn mất trí nhớ nên mới dám nói dối, chỉ mong khi nàng nhớ lại lúc đó nàng sẽ tha thứ cho hắn, bởi vì ... hắn yêu nàng.
- Hàn Nhi ta là Hoàng Liên Hạo, là hoàng đế của Hoàng Liên Quốc. Nàng tên là Lăng Kỳ Hàn là vị hôn thê của ta, nàng đã hứa.