Chương 11: Làn sương mù trong quá khứ
"Người mà hai vị điện hạ gặp được ở uyển Hổ Phách kia, thần biết người đó là ai, hơn nữa cũng biết chuyện năm đó bà ấy và Như ma ma cùng nhau đổi trẻ con, cũng chính là điện hạ Cẩm Y ngày nay."
Dung Tắc nói trực tiếp như thế, làm cho Liễm Tiêu trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Sau một lúc thoáng dừng, nàng theo bản năng nhìn xem cửa có đóng chặt hay chưa.
"Xin công chúa yên tâm, bất kì kẻ nào tiếp cận nơi này, thần đều có thể biết được." Dung Tắc biết Liễm Tiêu đang lo lắng cái gì.
Chuyển ánh mắt qua, sớm đã thu lại tất cả biểu cảm trên mặt, bình tĩnh hờ hững, Liễm Tiêu chậm rãi hỏi: "Phụ hoàng và mẫu hậu có biết không?"
"Hoàng Thượng là khẳng định không biết, điểm ấy người có thể yên tâm. Còn Hoàng Hậu, có lẽ nàng đã mơ hồ đoán được cái gì đó, tâm tư nàng sâu sắc, chẳng qua hẳn là không thể xác định."
Như có chút suy nghĩ nhìn xem Dung Tắc, Liễm Tiêu lại không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Dung Tắc cũng không thèm nhắc lại.
Kỳ thực, Liễm Tiêu biết, ngay từ đầu Dung Tắc đã đi theo bọn họ, chắc chắn hắn đã nghe được lời của nàng, cho nên, đối với việc vì sao nàng lại quen phụ nhân áo đen kia chắc chắn là cũng không rõ. Dù sao, hắn hẳn là cũng biết, lúc người kia từ trong cung biến mất, nàng vẫn còn là một đứa trẻ.
Chẳng qua, có lẽ Dung Tắc chính là người như vậy, nói sẽ không tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng, liền tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi cái gì.
"Dung đại nhân, không biết vì sao lại đột nhiên muốn nói chuyện này cho ta?" Giọng nói uyển chuyển, cười nhợt nhạt, Liễm Tiêu đột nhiên hỏi.
Nhưng vấn đề này lại làm cho Dung Tắc bỗng nhiên im lặng, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững lộ ra một chút mơ hồ.
Liễm Tiêu chỉ là cười nhợt nhạt như trước, nàng đang đợi, đợi đáp án nàng cần. Lúc này, lòng nàng đã sớm bình tĩnh lại, cho nên, cũng trở nên có kiên nhẫn lạ thường.
Hồi lâu sau, Dung Tắc mới chậm rãi nói: "Thần, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi đây."
Liễm Tiêu thoáng nhíu mày.
Sau đó liền nghe thấy Dung Tắc giải thích nói: "Thần là có lí do phải rời vị trí thống lĩnh này, rời khỏi hoàng cung."
Trong mắt nhịn không được lòe ra một tia kinh ngạc, giọng điệu lại vẫn là bình tĩnh, Liễm Tiêu tùy ý hỏi: "Vì sao?"
Giống như nhớ lại cái gì, ánh mắt hắn trở nên có chút mê loạn, rồi sau đó, như là thở dài, mới nói: "Rất nhiều người đều nghĩ, năm đó là Hoàng Thượng mời thần đến đảm nhiệm chức thống lĩnh này, kỳ thực không phải, là thần tự mình yêu cầu."
Dung Tắc rất ít cười, hắn là người nghiêm cẩn (nghiêm trang cẩn thận) mà lãnh túc (lạnh nhạt nghiêm túc), lúc này cũng là nhẹ nhàng mà cong khóe miệng lên, tiếp tục nói: "Rất ít người biết, kỳ thực Mộ Duệ và thần là huynh đệ kết nghĩa." Hắn bỗng nhiên sửa lại xưng hô, "Ta vốn là một cô nhi, là sư phụ nhặt được ta, nuôi ta lớn lên, dạy võ nghệ cho ta. Sau khi sư phụ qua đời, ta liền xuống núi. Khi đó, ta mười bốn tuổi, tuy rằng không biết sư phụ rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng sau khi bước vào giang hồ, rất nhanh liền biết rõ, lại qua tiếp vài năm, với tuyệt kiếm trên tay ta ít có địch thủ. Khi đó cuộc sống thực đơn giản, đơn giản theo đuổi cảnh giới võ học thật cao, thẳng đến ba năm sau, gặp Mộ Duệ. Hắn nhỏ hơn ta bốn tuổi, lại dường như già dằn hơn ta rất nhiều, nhưng hắn vẫn gọi ta là đại ca. Làm đại ca, sao có thể không che chở huynh đệ chứ. Tuy rằng lúc đó, hắn luôn đến vô ảnh đi vô tung, nhưng ta vẫn là không hỏi cái gì. Mãi cho đến khi chúng ta quen biết đến năm thứ ba, năm đó hắn vừa đăng cơ, hắn mới nói cho ta biết hết thảy, cũng nói cho ta biết, từ nay về sau, hắn phải quên cái giang hồ này. Cho nên, ta nói với hắn, đại ca sẽ quên cùng đệ."
Nói đến này, Dung Tắc thoáng dừng lại, nhìn xem Liễm Tiêu.
Nàng hiểu được ý tứ của cái liếc mắt này, hắn là muốn nói cho nàng, đây cũng đó là lý dó hắn không muốn Cẩm Y học võ công quá cao.
"Kỳ thực, ta cũng không phải hoàn toàn chưa từng nghi ngờ. Sau khi biết thân phận của Mộ Duệ, ta cũng từng nghĩ, có phải ngay từ đầu hắn cũng chỉ là muốn lợi dụng ta thôi không, dù sao, ngồi trên cái vị trí kia, nếu bên người có một vị hộ vệ không có chút sơ hở nào, thì đương nhiên là như hổ thêm cánh. Nhưng quen biết hắn nhiều năm như vậy, hắn chỉ từng xin ta một chuyện." Hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, có chút trào phúng kì quái, có chút bất đắc dĩ, "Theo hắn vào cung không lâu sau đó, hắn nói với ta, nếu có một ngày, hắn phải ra một quyết định, có lẽ sẽ xúc phạm tới rất nhiều người mà hắn và ta đều không muốn xúc phạm tới, hơn nữa khi đó ta cũng sẽ muốn ngăn cản hắn, thì lúc đó ta liền phải rời đi. Hắn nói, bởi vì, nếu ta đứng ở phía đối lập hắn, nếu là mười năm sau, hắn chắc chắn sẽ sinh ra lòng nghi kỵ. Đó là chuyện hắn vạn vạn không hy vọng phát sinh. Cho nên, nếu thật sự đến cái ngày đó, thì ta phải rời khỏi cái cung đình này, trở lại giang hồ của ta."
Nghe Dung Tắc nói đến đoạn này, lòng Liễm Tiêu lại dần dần trầm xuống, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Phụ hoàng, là muốn xuống tay với dòng họ Kính sao?"
Dung Tắc không có trả lời, Liễm Tiêu cũng đột nhiên vòng vo đề tài: "Vậy Dung đại nhân và mẫu hậu cũng là quen biết từ khi đó sao?" Giọng điệu giống như vô cùng thoải mái, khóe miệng cũng vẫn là nụ cười nhạt kia, đáy mắt cất giấu cái gì đó, nàng không để cho ai thấy rõ ràng.
"Quen Mộ Duệ không bao lâu, ta liền theo hắn gặp được Lam Diên và Thanh Loan, hai nàng cũng hùa theo hắn gọi ta là đại ca. Hai cái nha đầu đó, Thanh Loan hoàn toàn không có khí chất tiểu thư khuê các gì cả, từ bé liền múa đao múa kiếm. Chỉ là, sinh ra ở nhà tướng soái, này cũng là chuyện khó trách. Còn có Lam Diên, đừng nhìn bộ dạng nàng bây giờ luôn trầm tĩnh hờ hững, lúc trước, tuy so với Thanh Loan thì có bộ dạng của tiểu thư thế gia hơn rất nhiều, nhưng trong lòng, lại xảo quyệt lắm luôn, không cẩn thận một cái, liền bị nàng chỉnh cho không thấy mặt trời đâu. Khi đó, ba người chúng ta, cũng chịu không ít thiệt thòi ở trong tay nàng."
Khi kể lại chuyện cũ năm xưa này, vẻ mặt Dung Tắc có vẻ vô cùng sung sướиɠ. Tuy rằng cũng không có lộ ra tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại là một mảnh nhu hòa.
Liễm Tiêu cũng không cắt ngang lời hắn, chỉ là lẳng lặng nghe.
Mộ Duệ và Lam Diên chỉ sợ không muốn nhớ lại chuyện xưa này, Thanh Loan không biết vì sao chưa bao giờ xuất hiện, cho nên, có lẽ những năm gần đây, Dung Tắc chưa bao giờ kể lại chuyện này trước bất kỳ ai. Kí ức trân quý dưới đáy lòng, là khát khao cùng người chia sẻ như vậy.