Chương 3: Trò chơi trực tuyến 3D: Ngài Dazai không muốn bị công lược

3.Lời thú nhận của Atsushi

Ký túc xá của cơ quan thám tử vũ trang là một tòa nhà dân cư hai tầng bình thường, rất kín đáo, vốn có thể dễ dàng thấy được ở bất kỳ đâu, trước cửa thậm chí còn có cỏ dại và tạp vật chồng chất.

Nói chung, sẽ chẳng ai tìm tới đây.

Nhưng vào lúc này, dưới lầu đang ngo nghoe rục rịch tới tới lui lui toàn người chơi.

Dazai Osamu thậm chí trên còn thấy trên tay ai đó đang cầm biểu ngữ có dòng chữ【Love Dazai Osamu】, tâm trạng của hắn không ổn chút nào.

Hắn khuất trong một góc không dám lo mặt ra ngoài, đợi Nakajima Atsushi khó khăn đuổi tất cả bọn họ đi, mới tìm được một lúc không ai thấy để leo lên tầng hai và vào phòng của Nakajima Atsushi bằng đường cửa sổ.

“Thật là, vì sao bọn họ tìm được chỗ này nhanh vậy chứ? Tốc độ này đáng sợ quá đi!” Dazai Osamu mệt tâm mà nằm lên bàn thở dài, vì sinh vật mang tên người chơi mà cảm thấy ngạc nhiên

Đám người chơi đó cũng quá thông minh rồi, hơn nữa khả năng cơ động và lá gan cũng rất lớn, không hổ danh là tại họa thứ tư mà, tự nhiên lo cho tương lai của Yokohama ghê.

“Bọn họ đúng là rất kỳ quái, nhưng đến cả Dazai tiên sinh cũng không biết sao ư?” Nakajima Atsushi thoạt nhìn rất ngạc nhiên khi biết có chuyện mà đến hắn cũng không rõ.

Rốt cuộc thì trong lòng hắn bản thân toàn năng đến mức nào vậy chứ?

“Chẳng qua…Chuyện này cũng chẳng có gì là ngạc nhiên, không hổ danh là Dazai tiên sinh, không chỉ được các cô gái hoan nghênh, đến con trai cũng thích anh hết rồi.” Nakajima Atsushi cười nói.

Con mắt của Dazai Osamu muốn lọt tròng “???”

Atsushi cậu đang nói cái gì vậy Atsushi!!!

Cho dù chuyện hai người con trai yêu nhau trong thế giới này cũng không phải là chuyện kì quái gì, nhưng Dazai Osamu vẫn bị sốc trước cách nói nhẹ nhàng như không của Nakajima Atsushi.

“Được rồi, bây giờ chắc không còn chuyện gì nữa đâu, Daazai tiên không cần lo lắng nữa đâu ạ! Tôi nhất định sẽ giấu anh tốt đến mức không ai phát hiện!” Nakajima Atsushi ưỡn ngực nghiêm túc nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không để những người đó lại gần Dazai tiên sinh! Bọn họ rất quá đáng, cho dù có thích tới mức nào, cũng đâu thể bất chấp tất cả khiến cho Dazai tiên sinh cảm thấy phiền phức được, thích một người, không phải là luôn suy nghĩ tới cảm nhận của đối phương, khiến đối phương vui vẻ sao?”

Vẻ mặt của thiếu niên rất chân thành, cậu nghiêm túc nói lời hứa hẹn, vì Dazai Osamu mà lo lắng.

“…Ừ” Dazai Osamu cảm thấy lương tâm mình hình như có xiu xíu đau.

Từ lúc về kí túc xá cho tới khi ngồi trên bàn ăn, từ miệng của Nakajima Atsushi bản thân Dazai Osamu đã lấy được rất nhiều tình báo. Thiếu niên này thật sự không có chút xíu phòng bị nào, là toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.

Không, cái ánh mắt có chút quen thuộc này, nếu nói là tôn trọng hay tin tưởng thì vẫn còn nhẹ, bởi vì nó có trộn lẫn một ít tình cảm sâu sắc đáng sợ Dazai Osamu không mấy xa lạ nhưng hầu như nó sẽ không hay xuất hiện trên những người con trai mấy.

Là cái loại tình cảm chân thành tha thiết được biểu đại một cách trực tiếp cùng với thiện ý và sâu sắc yêu thích này là thứ Dazai Osamu cực kỳ không chịu được, khiến hắn muốn cào tường chạy mất

Cái quái gì cái quái gì đây chứ!!!

Chắc chắn, Nakajima Atsushi chắc chắn có vấn đề.

Vì sao lại có một người nhiệt tình thích hắn vậy chứ??? Ô oa thật đáng sợ!!!

Nakajima Atsushi đã bị cốt truyện đồng nhân đam mỹ khống chế chắc luôn, cũng không biết tác giả cho cậu ta diễn cái gì nữa.

Nhưng dù là diễn gì, đối với Dazai Osamu đều là chuyện cực kỳ đáng sợ, chuyện này đối với Dazai Osamu 18 tuổi vẫn quá kí©h thí©ɧ.

Cuối cùng, hắn vẫn không lựa chọn bỏ trốn ngay lập tức, bởi vì hắn sâu sắc hiểu được, sẽ không có một đối tượng thí nghiệm mới nào tốt hơn Nakajima Atsushi được nữa.

Ít nhất thì Nakajima Atsushi sẽ không đột nhiên làm ba cái trò khủng bố gì đó với hắn đâu… nhỉ?

Dazai Osamu muốn biết cốt truyện có thể khống chế mọi người chừng nào, chuyện này rất quan trọng đối với hắn.

“Dazai tiên sinh, anh cứ tắm trước đi, tôi sang kí túc xá bên cạnh lấy quần áo cho nhé?” Nakajima Atsushi hỏi.

Dazai Osamu cảm thấy ánh mắt thiếu niên nhìn mình như rẽ sang một hướng kì quái nào đó—— giống như hắn là một người bệnh ốm yếu lại còn không nghe lời vậy, hiếm khi hắn được người khác quan tâm lo lắng như vậy nên hắn khựng lại chút, sau đó mới gật đầu đưa chìa khóa phòng cho Nakajima Atsushi.

A, không được, lông tơ cả người dựng hết lên rồi, vì sao Nakajima Atsushi lại tốt với hắn vậy chứ? Thật đáng sợ! Hay là trực tiếp bỏ chạy luôn nhỉ?

[Tiếc ghê, tha được người về nhà rồi tắm rửa rõ ràng là cơ hội tốt để phát triển cốt truyện tình yêu mà, tên ngốc Atsushi vì sao cứ thế khờ khạo mà bỏ đi mất tiêu rồi chứ?] Hệ thống tiếc nuối thở dài.

Dazai Osamu: “……”

Được rồi, so với hệ thống Nakajima Atsushi đáng yêu hơn rất nhiều.

Dazai Osamu đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật bình thường, sao hắn có thể vì ba chuyện cỏn con này dọa chạy chứ? Tới hậu bối nghe lời dịu dàng như Nakajima Atsushi hắn còn trốn, vậy những người khác thì sao?

Tuy với đầu óc bây giờ hắn không thể tưởng tượng được người khác rốt cuộc sẽ đáng sợ đến mức độ nào, nhưng chỉ cần hơi nghĩ thôi là cả người đều không ổn rồi.

Nếu nếu như ngài Mori hoặc Chuuya lộ ra biểu cảm này cho hắn xem…

Dazai Osamu trong phòng tắm điên cuồng xoa xoa da gà trên cánh tay nổi lên.

【Nakajima Atsushi mở tủ quần áo ra, đối diện với cái tủ quần áo trăm bộ như một này cậu chìm vào im lặng.

Nói thế nào nhỉ, cậu thế mà lại có cảm giác “Không hổ là Dazai tiên sinh” mới ghê.

Bất đắc dĩ Nakajima Atsushi đành lấy một bộ, đóng tủ quần áo lại rồi xoay người, nhìn bố cục căn phòng mà có chút thất thần.

Phòng của Dazai tiên sinh thế mà lại sạch sẽ vô cùng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tùy ý không đàng hoàng hằng ngày của hắn, có chút khiến người ta ngạc nhiên.

Quần áo ôm trong ngực cũng tản ra một mùi hương nhàn nhạt, là hương vị quen thuộc của riêng Dazai tiên sinh, là thứ khiến người ta vô cùng, vô cùng an tâm.

Lúc này, Nakajima Atsushi mới chợt nhận ra đây là phòng của Dazai tiên sinh! Mà cậu đang ôm trong ngực quần áo của hắn!! Mà Dazai tiên sinh đang ở trong nhà tắm của cậu tắm rửa!!!

Không biết nghĩ tới cái gì, mặt của thiếu niên nháy mắt đỏ lên.】

Trong phòng tắm, Dazai Osamu trượt chân xuýt chút thì té ngã.

[Mày làm cái gì vậy?] Dazai Osamu sợ hãi.

[Vừa rồi không phải tôi đâu, là cốt truyện hiện ra đấy, nhưng bản này chắc chắn chưa được cập nhật hoàn chỉnh nổi dung đâu.] Hệ thống nghĩ nghĩ, [ Cậu cứ coi như tác giả đột nhiên có linh cảm, sau đó cộng hưởng với những chuyện đang xảy ra trong thế giới của chúng ta, thế là nó hiện ra trong đầu cậu.]

[Nói cách khác, chuyện này là thật đúng không?]Dazai Osamu càng thêm hoảng sợ.

【Đoạn tình cảm này từ khi nào bắt đầu nhỉ? Nakajima Atsushi cũng không biết nữa, cậu chỉ biết là khi bản thân nhận ra, mọi thứ đã không thể khống chết nữa rồi

Nếu bắt buộc phải nói ra, thì có lẽ là ấn tượng đầu tiên đã đủ khắc ghi theo cả đời đi, Nakajima Atsushi cảm thấy có lẽ bản thân cả đời cũng sẽ không quen cái ngày có một buổi chiều hoàng hôn ấm áp buông, cùng với thanh niên tóc đen mắt đen mỉm cười nhìn về phía cậu đó.

“Dazai, tên của tôi là Dazai Osamu.”

Từ khoảnh khắc đó, cái tên này đã trở thành tồn tại quan trọng nhất theo cả cuộc đời.

Là Dazai tiên sinh mang cho hắn cuộc đời mới, mang theo hắn tìm kiếm ý nghĩa của tồn tại, những biến cố tiếp diễn sau đó đã từng bước đẩy cậu mỗi lúc một sâu hơn trong vòng xoáy của cảm tình, không thể thoát ra.

Bất kể sau này cậu có gặp bao nhiêu người, cũng không thể mảy may lay động vị trí của Dazai tiên sinh trong lòng cậu.

Có lẽ chuyện này thật sự ứng với câu nói, nếu thuở thiếu thời cậu gặp được người quá mức tài giỏi, quãng đời còn lại chú định cậu sẽ chẳng thể yên bình.】

[ a a a a a a a a a a ——] Dazai Osamu điên cuồng đập vào tường.

[Bình tĩnh, cậu phải bình tĩnh——] Hệ thống thật sự nín cười không nổi nữa [ Ha ha ha! Ha ha ha ha ha! ]

【Khi Nakajima Atsushi trở lại ký túc xá, Dazai Osamu còn trong phòng tắm chưa ra.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền tới, ánh đèn ấm áp, cảm giác có người đang ở vô cùng rõ ràng.

Chuyện này đối với một cô nhi như Nakajima Atsushi là trải nghiệm hiếm có, thật giống như, giống như người nhà vậy.

Chỉ cần tưởng tượng tới việc người kia chính là tồn tại quan trọng nhất Dazai tiên sinh, Nakajima Atsushi liền không khống chế được mà cả người run rẩy, đuôi hổ thiếu chút nữa không kiểm soát được mà đập đất điên cuồng.】

Dazai Osamu: “???”

Dazai Osamu trong phòng tắm rùng mình một cái, lầm tức khóa trái của phòng.

Trong không gian phòng tắm nhỏ hẹp hắn hoảng sợ điên cuồng đi tới đi lui, trên đầu hiện chữ “Nguy” to đùng.

“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ khiến cho động tác của Dazai Osamu khựng lại, cảnh giác mà nhìn về phía cửa.

“Dazai tiên sinh, sinh tắm xong rồi sao? Quần áo tôi mang tới rồi.” Thiếu niên Bạch Hổ đứng ngoài cửa nói.

Dazai Osamu vẻ mặt nghiêm túc mà suy nghĩ.

Cửa này, mở hay không mở?

Quần áo mới, lấy hay không đây?

Quần áo ướt, mặc hay không mặc?

Vấn đề này không tồn tại lâu lắm, hắn rất nhanh mang theo vẻ mặt tự nhiên mà mở cửa lấy quần áo vào.

Thái độ rất bình thường, giống như cái người vừa mới xù lông giống mèo nhảy nhót lung tung trong phòng tắm lên ban nãy không phải hắn vậy.

Không thể để cho Nakajima Atsushi phát hiện ra hắn đã biết tâm tư nhỏ của đối phương được, phải biểu hiện tự nhiên.

【 Cửa phòng tắm bị mở ra, sương mù màu trắng lượn lờ bên trong nháy mắt tràn lan ra ngoài, khiến cho căn phòng có ánh đèn vàng ấm áp trong màn đêm yên tĩnh dần trở nên ái muội dụ hoặc

Từ trong màn sương mờ ảo cánh tay tinh tế lại trắng nõn vưỡn ra, bởi vì không có tầng tầng băng vải quấn lấy như mọi ngày vậy nên khi ngón tay thon dài đơn giản cầm lấy quần áo cũng mang cảm giác rung động lòng người.

Vốn là thiếu niên động tình khó có thể tự chế Nakajima Atsushi nhất thời nhìn đến ngây người. 】

Dazai Osamu đóng sầm cửa lại, ôm quần áo dựa vào cửa, đồng tử run rẩy, tế bảo toàn thân vì ác hàn mà chết đi sống lại một lần.

Hắn không kêu gào thảm thiết nữa, chỉ còn sự chấn động.

Đây, đây là sự đáng sợ của truyện đồng nhân đam mỹ ư?!

Hệ thống còn đang cười không ngừng: [Chút xíu này? Chậc chậc chậc… Cậu về sau sẽ biết, chừng này chỉ là muối bỏ biển thoai há há há!]

【 Nakajima Atsushi vỗ vỗ mặt của mình, tự nhủ bản thân phải ngừng suy nghĩ những chuyện bây bạ thiếu tôn trọng với Dazai tiên sinh.

Để dời sự chú ý cũng như có thể chiêu đãi Dazai tiên sinh tốt hơn, cậu nhanh chóng quét tước vệ sinh, chuẩn bị đồ ăn thật tốt, nhất định phải khiến cho Dazai tiên sinh trải qua một đêm ở nhà cậu một cách vui vẻ mới được!】

[Tại sao không chỉ suy nghĩ của cậu ta là liên tưởng đển mấy thứ khiến người ta không khỏe mà đến cả văn tự miêu tả cũng tràn ngập mùi ám chỉ bất thường như này chứ?!] Dazai Osamu trong lòng lớn tiếng nói lời nghi ngờ.

[Bởi vì đây là truyện đồng nhân đam mỹ nha.] Hệ thống trả lời.

Dazai Osamu: [……]

【 Suy nghĩ của Nakajima Atsushi luôn nhịn không được mà dừng lại phía Dazai tiên sinh trong phòng tắm.

Cậu nhớ tới đoạn tình yêu mà bản thân chẳng thể ôm nổi chút hy vọng nào, cũng nhớ tới hôm nay đột nhiên có rất nhiều người tiến lên theo đuổi vị Dazai tiên sinh ấy, tâm tình chạm đáy.

Tự ti và mê man luôn chiếm giữ con người cậu, thứ như cậu,thật sự có thể chờ được người ưu tú như Dazai tiên sinh cho một chút cảm tình sao? Cậu được phép nhận lấy sao?

“Cậu rõ ràng có tất cả! Lại làm như không có gì! Để mặc bản thân sa vào nỗi đau trong quá khứ! Bản thân rõ ràng có dị năng xuất sắc! Lại có quý nhân phù trợ! Trong khi cậu lại không phải trả bất kỳ nỗ lực nào! Chẳng qua có vận khí tốt được Dazai tiên sinh tán thưởng! Nhưng cậu cái gì cũng không thất! Tự mình ái oán! Ngu xuẩn đến cực điểm!!!”

Không nghĩ tới, thứ âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu thế mà lại tới từ cái người cậu ghét nhất Akutagawa.

Chẳng qua… mặc dù cậu vẫn luôn không đồng tình với suy nghĩ của tên Akutagawa đó, nhưng cũng chính lời nói ấy khiến cậu chấn động sâu sắc.

Có lẽ, cậu nên thử một chút?

Biểu cảm và lời nói của những người con trai si mê cuồng nhiệt với Dazai tiên sinh ngày hôm nay, trên bàn làm việc của Dazai tiên sinh ở Công ty Thám tử chất đầy những lễ vật và thư tình… Những hình ảnh kí©h thí©ɧ thần kinh đó lại lần nữa xuất hiện trong đầu Nakajima Atsushi.

Cậu nhớ có một câu nói: Tôi chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm, tôi chỉ hối hận vì bản thân chưa thử.】

Trong phòng tắm, Dazai Osamu đã mặc xong quần áo sắc mặt chết lặng

Được, quyết định rồi, lập tức chạy trốn thôi, hắn không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Dazai Osamu mở cửa, vẻ mặt tự nhiên mà mỉm cười: “Atsushi-kun, tôi đi nhé, ai nha thật là ngượng ngùng, tôi đột nhiên nhớ tới bản thân còn có việc làm chưa có xong đâu.”

“Hả???” Nakajima Atsushi bị sốc.

【 Nakajima Atsushi nháy mắt trở nên hoảng loạn.

Chẳng lẽ kế hoạch của mình lộ rồi? Không lẽ Dazai tiên sinh biết mình chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn sau nửa đêm sao? Là từ bánh kem trong tủ lạnh bị phát hiện? Hay là món quá sinh nhật bị phát hiện?A a a a a a thứ ngu ngốc như mình quả nhiên không qua mắt được Dazai tiên sinh sao? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mọi người trong Trinh Thám nói tuyệt đối không thể để cho Dazai tiên sinh phát hiện nếu không hắn sẽ chạy trốn, nhưng phải làm thế nào mới khiến cho tiên sinh ở lại? Vì sinh nhật lần này của Dazai tiên sinh, bản thân đã giấu diếm anh ấy lây như vậy, còn dò hỏi rất nhiều thông tin từ mọi người trong Công ty Trinh thám, gây phiền phức cho bọn họ, cũng đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm rồi, cuối cùng vẫn là không được sao…

Dazai Osamu: “……”

Ờm, cậu hiện tại thật sự đã bị lộ.

Thiếu chút nữa chạy trốn thành công Dazai Osamu yên lặng rút chân về, ngẩng đầu nhìn trần nhà vài giây, cuối cùng thở dài, mệt mỏi nằm dài trên bàn không đi nữa.

“Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.” Dazai Osamu đem mặt vùi xuống bàn, không vui mà kéo dài giọng, “A, một chút cũng thật không xong——”

*

Dazai Osamu sinh này 19 tháng 6, hắn không biết vì sao Nakajima Atsushi phát hiện được, cũng không biết cốt truyện và tuyến thời gian phát triển như nào, dù sao khi đồng hồ điểm 0 giờ thì ngày 19 tháng 6 cũng đến thôi.

Dưới ánh nến của bánh sinh nhật, Nakajima Atsushi hướng hắn nói lời tỏ tình.

“Dazai tiên sinh! Tôi, tôi thích anh!! Nếu được, xin hãy hẹn hò với tôi đi!!!” Thiếu niên gần như là nhắm chặt mắt rống lên.

Dazai Osamu bị lời tỏ tình này chấn động tới mức suýt thì hồn lìa khỏi xác.

Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng duy trì biểu tình và cảm xúc của mình, dù sao thì chuyện này cũng được hắn đoán trước rồi, chỉ cần nói lời từ chối với trái tim đang rung động của thiếu niên thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường, vậy nên nó không thật sự là vấn đề lớn…

Đột nhiên, hắn thấy một sợi tơ hồng thoát ra từ người của Nakajima Atsushi .

Dazai Osamu: “?”

Tơ hồng nhiều tới mức dày đặc dường như có cảm xúc riêng, ngo nghoe rục rịch rồi lại ngượng ngùng do dự một lúc, sau đó hướng về phía hắn mà vọt qua.

Dazai Osamu: “!!!”

Từ từ? Mày không cần tới đây a a a a a a!!!