Chương 2: Trò chơi trực tuyến 3D: Ngài Dazai không muốn bị công lược

2. Cẩn thân nhảy sông, cẩn thận bị vớt.

Thuần thục mà nhảy từ trên cao xuống nước một cách xinh đẹp.

Cơ thể nháy mắt bị nước sông lạnh băng ôm lấy, dịu dàng mà thả trôi tới một thế giới chỉ có tĩnh lặng, cuối cùng dần dần chìm vào vòng tay quen thuộc của đáy sông chỉ có bóng đêm.

Bây giờ, hắn cuối cùng cũng có thể thả lòng một chút rồi, đầu óc bị tăng nhiệt đúng là cần phải làm lạnh một chút.

Kết quả là, những chuyện bản thân trước kia cố gắng kìm nén cứ vậy xuất hiện.

Có được ký ức của Dazai Osamu ở thế giới song song, mặc dù không khiến cho ký ức của Dazai hiện tại mới 18 tuổi trở nên hỗn loạn, nhưng tác động của nó lại chẳng phải có cho chơi.

Ở thế giới này, Ango phản bội, Odasaku chết, Dazai Osamu đến Công ty Thám tử Vũ trang, ba người tan rã.

Ở tuyến thế giới ‘nếu’, Dazai Osamu có được “Sách” và trở thành thủ lĩnh của Mafia Cảng, hắn sẽ trở thành một kẻ cuồng công việc quanh năm không có một ngày nghỉ ngơi, chui rúc trong văn phòng thủ lĩnh không dám để lọt chút ánh sáng. Sau khi an bài xong mọi chuyện, sẽ nhảy từ đỉnh của tòa nhà cao nhất Yokohama xuống, hoàn thành một vụ tự sát thật.

……

Trong tất cả thế giới song song, không có một nơi nào có cái kết được coi đẹp cả.

Đặc biệt là Odasaku, một Odasaku duy nhất còn sống tốt và đã viết sách chỉ tồn tại trong thế giới của thủ lĩnh Dazai thôi.

Nhưng mà thế giới khi Dazai làm thủ lĩnh, mới là nơi Dazai Osamu lo ngại, nghĩ đến thủ lĩnh Dazai bị Odasaku chĩa súng vào đầu và nói không muốn bị kẻ thù gọi là Odasaku khi đồng bộ kí ức, hắn đến hít thở cũng không nổi.

Tất cả cuộc sống Dazai Osamu có đều rất không xong.

[Dazai, cậu biết không?] Hệ thống đột nhiên mở miệng.

Tao không biết, tao cũng không muốn biết, tới đáy sông yên tĩnh cũng không thể ngăn chặn ma âm của hệ thống sao? Vậy cái chết thì sao nhỉ?

[Trong tất cả cốt truyện Dazai Osamu đồng nhân đam mỹ, có một chi tiết phát triển tình yêu, một chỗ mà có tần suất xuất hiện cao tới đáng kinh ngạc.]

Từ từ, tự nhiên linh cảm không lành….

[Đó chính là lúc Dazai Osamu nhảy xuống nước.]

“Bùm ——”

Dazai Osamu đang khép hờ mắt lại bỗng nhiên trợn to, hình như hắn vừa mới nghe được có cái gì đó rất nặng rơi xuống nước, trên mặt sông cũng nổi lên một lượng lớn bọt khí màu trắng.

[Mỗi khi Dazai Osamu nhảy xuống nước tự sát, sẽ luôn có một người con trai nhảy sông vớt hắn lên, tôi sẽ gọi hành động đặc sắc này là “Nhặt thi”.]

Khi tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Dazai Osamu chỉ còn thể nhìn thấy một bóng người đang liều mạng mà bơi về phía hắn, vươn tay muốn bắt được.

[Người nọ sẽ bắt được Dazai Osamu sắp bước chân đến hoàng tuyền, bọn họ sẽ ở trong một thế giới dưới nước khác, thân mật mà từ chi giao nhau, phảng phất như toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, dưới kí©h thí©ɧ của nguy hiểm và cái chết, một cảm giác kì lạ đã được sinh ra.]

Người nọ cuối cùng cũng nắm được hắn, ôm hắn bắt đầu bơi lên, mặc dù tốn khá nhiều sức, nhưng động tác vẫn cứ dứt khoát như cũ.

[Sau một hồi cố gắng, người con trang mang theo Dazai Osamu sắp chết đuối cuối cùng cũng bơi được lên trên, về lại nhân gian.]

Khoảnh khắc đầu được đưa ra khỏi mặt nước, Dazai Osamu đột nhiên cảm thấy mặt trời hôm nay thật chói chang, cơn ho đột ngột ập đến, hô hấp cũng đau đớn, nhiệt độ cơ thể của cái người đang dùng sức ôm lấy hắn kéo về bờ,… Tất cả những điều này khiến Dazai Osamu ý thực được bản thân lại một lần nữa về với nhân gian.

[Nước sông làm cho quần áo ướt nhẹp, khiến cơ thể của người nhân trẻ tuôi phô bày ra, không khí bỗng nhiên trở nên ái muội một cách kì lạ. Tứ chi bọn họ dây dưa tới lúc lên bờ, cuối cùng để cơ thể ướt đẫm nước sông ngã lên mặt đất, bởi vì tính cách không giống nhau cho nên cuối cùng cuộc đối thoại cũng trở nên chẳng ra cái gì. Một CP với xuất phát điểm thú vị như vậy không nghi ngờ gì nữa sẻ trở thành một câu chuyện tình yêu khiến người ta ấn tượng khắc sâu.]

Dazai Osamu với đôi mắt cá chết nằm trên bờ, cảm quan dần khôi phục.

Da gà và lông tơ cũng khôi phục lại chức năng, không ngừng dựng ngược, biểu hiện rõ cơn ớn lạnh của chủ nhân nó.

“Dazai tiên sinh? Dazai tiên sinh! Anh có sao không thế?”

Dazai Osamu đang dại ra chậm rãi quay đầu.

[ Nền tảng của thế giới《Bungo Stray Dogs》, nhân vật chính Nakajima Atsushi, về lý thuyết cậu ta là người đầu tiên câu được Dazai Osamu trôi sông lên bờ. Đây là phân cảnh đầu tiên Dazai Osamu xuất hiện trên xân khấu, cách xuất hiện đặc biệt đã không chỉ để lại ấn tượng sâu sắc đối với nhân vật chính Nakajima Atsushi mà nó thậm chí còn với vô số khán giả nữa. ]

Đập vào mắt hắn là thiếu niên tóc trắng mắt vàng cả người ướt đẫm đang nôn nóng lo lắng nhìn hắn.

Nakajima Atsushi, Dazai Osamu trong lòng chậm rãi hiện lên cái tên này.

Dazai Osamu 18 tuổi vốn sẽ không biết cậu, nhưng Dazai Osamu bây giờ thì khác, nhờ “Sách” nên hắn đã có được kí ức của Dazai Osamu ở thế giới song song, hắn biết thiếu niên này.

“Dazai tiên sinh? Anh thật sự không sảy ra chuyện gì sao? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Hình như lần này Dazai tiên sinh xảy ra vấn đề rồi! Ánh mắt của Dazai tiên sinh rất kì quái! Phải phải lập tức gọi cho Kunikida? Hay gọi cứu thương trước nhỉ?” Thiếu niên hoảng loạn mà tìm điện thoại, nhưng cuối cùng chỉ lất được một đống sắt vụn bị đem ngâm nước.

“…”

A, vẻ mặt của cậu trắng bệch, sau đó là hoảng sợ, cuối cùng tuyệt vọng, cậu há miệng biến thành pho tượng đá.

Dazai Osamu biết cậu đang nghĩ gì, dù sao thì đối với một cô nhi có kinh tế nghèo túng mà nói, điện thoại bị hư chắc chắn là chuyện lớn rồi.

Cho dù bản thân cậu đáng giá tận 7 tỷ lận.

“Ha ha ha, ha ha ha ha ha ——”

Dazai Osamu phát điên khiến cho Nakajima Atsushi đang hóa đá bừng tỉnh

“Dazai tiên sinh?” Cậu cẩn thận lại gần thăm dò.

Dazai Osamu cười xong, một con cá ướp muối nằm trên mặt đất dựng thẳng lên, thở dài nói: “Gì thế này, thì ra là Atsushi-kun sao, vốn nghĩ bản thân sẽ được một thiếu nữ xinh đẹp cứu lấy sau đó phát triển thành chuyện tình lãng mạn cơ, tiếc nuối ghê ~”

Dazai tiên sinh vẫn còn bình thường.

Nakajima Atsushi nhẹ nhàng thở ra, sao đó mắt cá chết mà lải nhải: “Xin lỗi vì đã không phải là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng tôi có thể đảm bảo, chuyện này chắc chắn không phải cuộc gặp gỡ lãng mạn dù đối với bất kỳ ai.

Dazai Osamu vén mớ tóc mái ra một bên: “Cũng không nhất định nha.”

Ít nhất thì hệ thống cũng rất thích chuyện này, mặc dù nó không phải người.

Hệ thống: [? ]

“Dazai tiên sinh không có chuyện gì là tốt rồi, Kunikida đang tìm anh tới mức sắp phát điên kìa, bên Công ty Thám tử đang sảy ra rất nhiều chuyện quái dị,…” Cuối cùng Nakajima Atsushi cũng nhớ ra chuyện này, biểu cảm hoảng loạn quơ chân múa tay hình dung cho hắn sự hỗn loạn của công ty.

Hôm nay đột nhiên có một lượng lớn dị năng giả tìm đến công ty xin việc, thái độ cực kỳ cuồng nhiệt biểu lộ bản thân muốn vào Công ty Thám tử. Đám con trai đó hình như còn biết cả mấy người trong Công ty Thám tử nữa, lúc kêu tên mọi người thì tỏ vẻ rất thân thiết, mà ánh mắt còn ngập tràn nóng bỏng.

Rõ ràng rất cả bọn họ đều là con trai, thế mà thái độ đối với những người con trai trong Công ty Thám tử lại cực kỳ ám muội,… Tuy việc con trai thích con trai cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, nhưng bản thân bọn họ lại rất kỳ quái.

Dù là người hơi ngốc như Nakajima Atsushi cũng có thể cảm nhận được sự bất thường của bọn họ.

Hơn một nữa số người trong đó đã vừa âm thầm vừa trực tiếp hỏi xem Dazai tiên sinh đang ở đâu, thậm chí còn có người tuyên bố mình tới để theo đuổi tiên sinh, bọn họ điên cuồng đem lễ vật và thư tình để trên bàn làm việc của Dazai tiên sinh, và Nakajima Atsushi, người vốn đang quan sát đã trở nên chết lặng trước những lễ vật và thư tình nhiều tới mức choáng ngợp.

Quá quắt nhất đó là bọn họ thế mà dám nói dối ở trước mặt Ranpo, bọn họ nói bản thân với Dazai tiên sinh có quan hệ bất chính, làm tổn hại tới thanh danh và trong sạch của Dazai tiên sinh.

Sau khi bị Ranpo bâng quơ vạch trần là Dazai từ trước đến nay chỉ thích con gái, bọn họ cũng chỉ hi hi ha ha cười nói bản thân chỉ đùa thôi, cũng không phải thật.

Một số người sau khi chắc chắn rằng Dazai tiên sinh không có ở Công ty Thám Tử thật liền rời đi, còn hưng phấn nỏi bản thân muốn đi khắp Yokoham nhặt Dazai, mục tiêu “Nhặt thi” tập trung ở những con sông và rừng cây.

Nakajima Atsushi nghe vậy thì hãi hùng khϊếp vía, ngay lập tức chạy ra ngoài với mong muốn sẽ tìm được Dazai tiên sinh trước bọn họ một bước.

Về công việc… Bởi vì hỗn loạn do mấy người kìa lạ đó gây ra cho nên Nakajima Atsushi, Izumi Kyoka và Miyazawa Kenji đều bị đuổi đi, Kunikida Doppo dặn dò bọn họ tạm thời đừng tới Công ty Thám tử, không thể để những chuyện hư hỏng đó dạy dư lũ trẻ được.

Gì chứ? Vì sao anh em nhà Tanizaki lại được ở lại hả? Tất nhiên là do bình thường bọn họ còn làm mấy chuyện còn quá mức hơn đám người kia rồi, chuyện nên lo cho ai… thật sự cần một dấu chấm hỏi.

Nhưng! Vào lúc nói xong lời dặn dò cuối cùng Kunikida đã bẻ gãy bút mà rống giận: “Lập tức lôi cổ nhân tố lớn nhất tạo ra sự hỗn loạn của Công ty Thám tử về! Tên Dazai chắc chắn biết được chuyện gì đó rồi! Lập tức lôi cổ hắn về đòi giải thích ngay!!!”

“Không! Trong tình huống này, tôi tuyệt đối không thể trở về.” Dazai Osamu với vẻ mặt trầm lại nghiêm túc đặt rat lên vai Nakajima Atsushi nói, “Nghe này, Atsushi- kun, nếu bây giờ tôi về, chắc chắn sẽ có chuyện lớn sảy ra.”

“À, vâng? Nếu Dazai tiên sinh đã nói vậy thì chắc cũng không sao đâu, để tôi gọi nói một tiếng cho Kunikida đã…” Nakajima Atsushi sửng sốt, sau đó nhanh chóng tin sái cổ, thậm chí còn không hoài nghi gì.

“Là, phải không? Nếu Dazai tiên sinh nói như vậy, vậy khẳng định là như thế này, bất quá vẫn là muốn cùng Kunikida tiên sinh nói một chút……” Nakajima Atsushi sửng sốt, theo sau rất dễ dàng liền tin, thậm chí không hỏi nhiều vì cái gì.

Dazai Osamu nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu.

Gì thế này, làm gì mà quá lên thế chứ, không phải Nakajima Atsushi vẫn đang rất bình thường sao?

Vừa hay bắt được cậu nhóc này, vậy chọn cậu ta lại thành mẫu vật quan sát luôn đi, lucky~

Nakajima Atsushi cố gắng thử vài lần, thế mà điện thoại thật sự may mắn khởi động lại được luôn, cậu lập tức thở ra một hơi.

“May mà phòng bị, mua trước một chiếc điện thoại không thấm nước, may mà không bị vỡ do rơi.” Thiếu niên nghèo túng cầm điện thoại nước mắt lưng tròng, gửi xong tin nhắn liền nhìn về phía Dazai Osamu.

“Dazai tiên sinh còn có chuyện quan trọng nào cần làm không ạ?” Cậu hỏi.

Dazai Osamu lắc đầu, kéo dài giọng: “Không có nha, tôi muốn tìm một chỗ không ai thấy an toàn trốn đi để vượt qua thời kì nguy hiểm này.”

Thoạt nhìn hắn rất bực bội và buồn rầu mà thở dài: “Thật là, chuyện quái gì thế này, tôi đâu có thích con trai chứ.”

Ánh mắt của Nakajima Atsushi lóe lên, do dự chút, cuối cùng lấy hết can đảm mà mở miệng: “Anh thấy, ký túc xá của tôi thì sao?”

Dazai Osamu chớp chớp mắt.

Nakajima Atsushi ngượng ngùng mà vội vàng giải thích: “Ý là, ý là, tôi muốn nói, bởi Dazai tiên sinh nói muốn tìm một chỗ không ai biết, vậy nên chắc chắn anh sẽ không thể về kí túc xá của mình rồi. Nhưng hiện tại cả người anh đều ướt cả, trời cũng tối rồi, ban đêm mà đi ngoài đường sẽ rất nguy hiểm… À không, ý tôi là anh sẽ bị cảm mất! Hơn nữa, hơn nữa nói chung là kí túc xá của tôi cũng không có ai, cho nên chắc là sẽ an toàn thôi?”

Dazai Osamu nghiêng đầu giống như tự hỏi: “Mặc dù tôi cũng nghĩ là nó không có vấn đề gì, nhưng nhà cậu còn có nhóc Kyoka đúng không? Sẽ bất tiện nha.”

Nakajima Atsushi lập tức nở nụ cười: “Đừng có đùa kiểu này chứ Dazai tiên sinh? Nhóc Kyoka là con gái, làm sao ở cùng tôi dược, phòng trống trong ký túc xá của Công ty Trinh thám còn rất nhiều mà.”

“……” Dazai Osamu cau mày cười, “Ha ha ha, đùa chút thôi.”

Hắn duỗi người: “Được rồi, vậy đi thôi, đêm nay bèn nhờ cậu vậy, nhớ kỹ tuyệt đối không để người khác phát hiện nha ~”

[Rơi xuống sông, được người khác cứu, thành công bị tha về nhà, diễn biến này thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi nha.] Hệ thông đột nhiên lặng lẽ cười xấu xa.

Dazai Osamu sâu sắc cảm thấy có lẽ hệ thống cần một chai thuốc tẩy.

Người có thâm niên như “Sách” chỉ cười mà không nói.

Mà Dazai Osamu lúc này, hiển nhiên còn chưa biết tính nghiêm trọng của vấn đề

Chẳng qua cũng đúng thôi, cho dù có là Dazai Osamu cũng đâu thể nào biết được sự đáng sợ của văn đồng nhân đam mỹ chứ.