Chương 1: Cuộc thi khẩu giao là gì vậy cô giáo? (3)

Với tâm trạng bất an, Ngâm Song Song đứng trước cửa phòng giáo viên với giấy chứng nhận y tế cùng với bảng điểm học tập của mình.

Cô từ chỗ các bạn học khác biết được, đây chính là chẩn đoán việc làm sau khi tốt nghiệp, Ngâm Song Song cầu nguyện trong lòng, hy vọng cô sẽ không bị đưa đến bất kì nơi xa lạ nào.

Cô giáo mang gọng kính vàng lật qua bảng thành tích, xem xong lại liếc mắt nhìn cô: đôi mắt to ngây thơ với gương mặt có vài phần trẻ con, hai vυ" vừa co giãn lại mềm mại, bàn tay nam nhân nắm không hết. Thành ruột mềm mại co giãn, khí chất lại ngây thơ, chính là kiểu khiến người ta muốn chinh phục.

Cô giáo lúc này mới chậm rãi tươi cười nói: “Ngồi xuống đi.”

Ngâm Song Song kéo ghế ra, nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống.

“Lần này kêu em tới, hẳn là em biết để làm cái gì rồi chứ.”

“... Em, em chỉ biết vào chẩn nghề, những cái khác không rõ lắm.” Tuy rằng đã xuyên qua đây một tháng, nhưng cô vẫn chưa thực sự dung hợp với ký ức của nguyên chủ, Ngâm Song Song đối với rất nhiều chuyện đều là không biết, vô hình trung làm tăng thêm nỗi sợ hãi của cô về những điều cô chưa biết.

Cô giáo ném cho cô tập tài liệu, “Nhìn xem này, bởi vì em đứng đầu lớp 10 nên có thể được trường giới thiệu để tham gia cuộc thi tuyển tú trước khi tốt nghiệp. Nếu em có cơ hội trở thành minh tinh, liền không cần tham gia chẩn đoán việc làm khác.”

Cuộc thi tuyển tú? Ngâm Song Song cau mày mở tập tài liệu ra xem, “Thi lắc núʍ ѵú, thi lắc mông, thi khẩu giao,...” Ngâm Song Song nhanh chóng đóng tập hồ sơ lại, “Những cái này đều là cái gì vậy?!”

Cô giáo cau mày đem tập hồ sơ từ trong tay cô rút ra, “Phản ứng của em là thế nào vậy, bao nhiêu người muốn có cơ hội này còn không được đâu.”

“Trường học có nghĩa vụ thông báo đến những học sinh có tính dục ưu tú tiến vào giới giải trí, vì đại chúng cung cấp ảo tưởng mãnh liệt tính dục, cái này không phải mục tiêu em luôn nỗ lực sao?”

“Em, em…” Cô hết đường chối cãi, đó là cô của đời trước, lại không phải chí hướng của cô, ai lại muốn bị một đống người da^ʍ ý, thế giới trước của cô thực bình thường , làm gì có nhiều thứ lộn xộn như vậy!

Cô giáo nhìn thấy cô không tình nguyện, chỉnh lại kính, “Em có đi hay không?”

“Có thể không đi sao?”

“Có thể, không đi thì chờ sau khi thành niễn đến xã khu phục vụ một vòng.” Cô giáo cười cười châm chọc: “Nhìn không ra nha, hóa ra lại là một tiểu da^ʍ oa, như vậy trưởng thành liền biến thành một món đồ tốt.”

“Em đi…” Nghĩ đến những lời của bác sĩ trong phòng bệnh vừa rồi, Ngâm Song Song lập tức đầu hàng.

“Thế thì tốt, chọn một cái đi.” Cô giáo cầm tập hồ sơ ném lại trước mặt Ngâm Song Song.

Kìm hãm cảm giác xấu hổ thẹn thùng, Ngâm Song Song bắt đầu cẩn thận xem xét.

Thi lắc vυ", thi lắc mông, hai cái này nhìn tên liền biết không phải cái gì đứng đắn.

“Thi khẩu giao… Cái này là cái gì? Ngâm Song Song ngây thơ hỏi.

“Em mở miệng ra tôi xem.” Cô giáo nhéo cằm cô, đưa tay vào miệng xem xét, “Hmm cái này em không tham gia được, nếu em không có kích cỡ đặc thù thì cái cuộc thi khẩu giao này thật đúng là không có cách nào tham gia.”

“Đấy là… Cái gì?” Ngâm Song Song nổi lên dự cảm không lành.

“Là cái gì?” Cô giáo cười nhạo một tiếng, “Học qua đồ ăn cho chó, cái này thi đấu xem ai có thể ngậm côn ŧᏂịŧ lớn, nuốt xuống, ai ăn tϊиɧ ŧяùиɠ đẹp mắt.”

“Cái gì?!” Ngâm Song Song lần nữa cảm thấy tương lai đen tối.”

“Tôi thấy em nên chọn che mặt ngâm oa đi, kêu mấy tiếng dâʍ đãиɠ nghe thử.”

Ngâm Song Song nhìn cô giáo đầy hy vọng, “Cái này chỉ cần kêu sao?” Bên tai cô tự động lọc lấy hai chữ dâʍ đãиɠ của cô giáo.

“Đúng vậy, bằng không mấy người các em cũng không thể làm gì.”

“Vậy em chọn cái này!”

Cô giáo vừa lòng gật đầu, không tồi.