Chương 50

Tất cả chó đều biết nói chuyện, cho dù là chó con mới vừa đầy tháng, cũng sẽ gọi mẹ, đói v.v.

Con Husky này chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, nếu nhất định phải hình dung, có hơi giống thằng ngốc ngậm nước miếng, ô ô ưm ưʍ.

Tulip bị ông lão đuổi theo thúc giục: “Streamer, cháu nói đi.”

Lương Cẩm Tú báo đúng sự thật: “Con của cô không biết nói.”

Đầu óc của Tulip có phần thiếu oxy, phản ứng cũng chậm: “Là bởi vì còn nhỏ ư?”

“Không nhỏ.” Lương Cẩm Tú lắc đầu, chó nửa tuổi tương đương với con người bảy tám tuổi, đã có thể biểu đạt rõ ràng. Cô cân nhắc một lát rồi uyển chuyển nói: “Có lẽ chỉ số thông minh của nó không quá cao.”

Từ đầu hẳn nên nghĩ tới.

Nuôi nửa năm thường xuyên nhận nhầm chủ, bây giờ càng hay rồi, mới tách ra được hai ngày, lập tức không quen.

Đủ thấy việc bị lừa ra ngoài vứt là có nguyên nhân.

“Ha ha ha, streamer nói thật uyển chuyển, thực ra là một đứa ngốc đúng không?”

“Là vàng thì sẽ luôn phát sáng, là thiểu năng trí tuệ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.”

“Streamer vừa nói như vậy, tui nghi ngờ con chó nhà tui cũng là con thiểu năng trí tuệ. Nó có thể cãi nhau ầm ĩ với chính mình trong gương suốt nửa tiếng.”

Tulip dứt khoát ngơ luôn.

Ông lão bắt lấy cơ hội, tiến lên túm lấy tay bác ấy, thở phì phò nói: “Thế nào, còn ăn vạ phải không?”

Ông càng cho rằng, người phụ nữ này tuyệt đối không phải chủ của chú chó.

Tulip sắp khóc: “Đại ca, anh nghe tôi giải thích, tôi sống ở ngay khu dân cư quận Hoa Dung bên cạnh. Tôi thật sự làm mất con chó này, không tin thì anh cùng tôi về nhà, chứng nhận bất động sản có thể chứng minh.”

“Vì con chó, cô làm đến mức này ư? Trông cô cũng không thiếu tiền, đi mua một con đi.” Ông lão không tin một chút nào, đẩy người ra bên ngoài: “Đi mau đi mau, chứ không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Nếu không phải biết sự thần kỳ của Lương Cẩm Tú, có lẽ không ít người trong phòng stream sẽ có mối nghi ngờ tương tự.

Hiện tại rắc rối như vậy, rất nhiều Husky trông giống nhau, dù có ảnh chụp video, nhưng Husky không phối hợp.

Lại không thể đi xét nghiệm DNA.

Lương Cẩm Tú tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp.

Tiếng gâu gâu phẫn nộ vang lên, Đại Bảo nghe được giọng mẹ không đúng ngay lập tức lao vào.

Bởi vì là quán cơm, lại có việc nhờ người giúp đỡ, vừa rồi Tulip bảo nó chờ bên ngoài.

Nhìn thấy mẹ bị đẩy ra ngoài, Đại Bảo nổi giận, nhe răng gầm gừ: “Đừng chạm vào mẹ tôi, không thì tôi cắn ông.”

“Không được cắn người!” Tulip vội vàng ngăn cản, nếu cắn người sẽ khó hơn nữa, càng không dễ xử lý. Bác ấy ấn Đại Bảo xuống, quyết định đi về trước.

Cầm video báo cảnh sát, dù sao cũng nghĩ ra giải pháp.

Đại Bảo không biết toàn bộ chuyện xảy ra, nó chắn trước mẹ, liếc Husky sau vườn: “Chó ngốc, đi thôi.”

Một cảnh tượng không ai ngờ tới tiếp diễn.

Husky nằm rạp trên mặt đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt đờ đẫn dần có ánh sáng, nó nhìn về phía bên này, điên cuồng chạy tới nhảy loạn quanh Đại Bảo, phấn khích kêu “oa oa” như một đứa bé.

Lần này Lương Cẩm Tú nghe hiểu, tuy rằng mơ hồ không rõ.

“Anh ơi, anh ơi.”

Tulip đặt trong lòng bàn tay cưng chiều bằng mọi cách, xa cách hai ngày, nó quên mất.

Đại Bảo ngày nào cũng đánh nó, thế mà lại là thứ duy nhất nó nhớ.

“Anh ơi, anh ơi.”

Ông lão ngạc nhiên kêu lên: “Đây không phải là chó vàng lớn đi cùng nó sao?”

Ngày đó ông sớm đã nhìn thấy, hai con chó đi với nhau, vốn tưởng rằng có chủ đi cùng.

Tulip kích động liên tục gật đầu: “Đúng đúng, đây là Đại Bảo nhà tôi, đây là Nhị Bảo. Anh xem hai đứa nó thân thiết biết bao, tôi cho anh xem video của hai đứa nó.”

Sự việc cứ được giải quyết ngoài dự đoán như vậy.

Ông lão miễn cưỡng chấp nhận giải thích Husky là con chó bị thiểu năng trí tuệ.

Không chỉ thiểu năng trí tuệ, còn bị chậm nửa nhịp.